Edit by team Nguyệt Nguyệt.
Cha Tưởng mỉm cười thoát khỏi đám bạn già cũ, chắp tay sau lưng, tức giận đi về phía Giang Vãn.
Tưởng Hoài theo sát phía sau.
Tưởng Hoài tức giận, nhỏ giọng mắng: "Cô đang rất đắc ý về chuyện xảy ra tối qua đúng không?"
Giang Vãn: "Đắc ý thì không có nhưng tôi thấy xấu hổ thay cho anh."
Tưởng Hoài nắm chặt tay, hung hăng trừng mắt nhìn cô: "Tôi sẽ tính sổ với cô sau."
Giang Vãn trợn tròn mắt, mặc kệ anh ta.
Cha Tưởng tỏ vẻ không nghe thấy Tưởng Hoài đang uy hiếp, nhàn nhạt hỏi: "Sao cô lại ở đây."
Đúng lúc sảnh tiệc đang chuyển sang một bản nhạc cổ điển, trong giây lát có chút yên tĩnh, giọng nói giễu cợt của Giang Vãn vang lên.
"Tại sao tôi không thể ở đây? Ông để tôi ở nhà một mình, đi đâu cũng dẫn Tưởng Hoài theo, chưa có ai nói ông trọng nam khinh nữ à?"
[Đọc full tại dembuon.vn | Lên gg search tên truyện + dembuon]
Giang Vãn nâng cằm lên, đôi mắt sâu thẳm mờ mịt: "Tôi cũng muốn hỏi một chút, ở bên ngoài thì ông nói với người ta là Tưởng Vãn được nhận nền giáo dục tinh anh, được yêu thương vô bờ bến, nhưng vừa quay đầu lại đã khóa thẻ khi tôi vừa vào đại học, ngay cả một đồng phí sinh hoạt cũng không cho, đây là ý gì? Muốn tạo lập nhân thiết à?"
"Ông không quan tâm Tưởng Vãn một chút nào, mặc kệ Tưởng Vãn lớn lên trong sự lãnh đạm. Đúng vậy, sau khi lớn lên thì làm vài chuyện lưu manh như một đứa con gái cặn bã, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-hao-mon-sang-van-lam-van-nhan-me/1026372/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.