Chị Mỹ khuôn mặt bắt đầu trầm xuống, cố gắng làm vẻ nghiêm trọng. Cả không khí gian phòng như bị trầm xuống hẳn, duy chỉ có mùi hương bánh ngào ngạt làm mọi người nhẹ nhõm hơn. Bốn người: Anh Lạc, Thiệu Huy,
Minh Thành và chị Mỹ ngồi xúm lại, bắt đầu câu chuyện.
"Ngày xửa ngày xưa..." Chị Mỹ nói, giọng ngang mấy người kể chuyện cổ tích cho trẻ em.
"Sao giống kể chuyện cổ tích quá vậy chị?" Thiệu Huy cắt ngang. Vừa nói cậu ta vừa lấy một cái bánh quy cho
Anh Lạc đang còn ngồi trọn trong lòng mình. Minh Thành chẳng buồn quan tâm đến họ, chỉ chú ý mỗi chị Mỹ:
Người sắp cho cậu biết một phần bí mật nhỏ của hoa đậu biếc.
"Haiz, em thật là. Cũng phải tạo chút không khí chứ..." Chị phẩy phẩy tay, thở dài.
"Được rồi, chị nhanh kể tiếp đi...câu chuyện về cây đậu biếc" Minh Thành lên tiếng, cậu tò mò lắm rồi không thể chịu được nữa. Cậu là muốn biết về hoa đậu biếc, lại càng muốn biết về vị giám đốc Trần Cảnh Nghi kia. (
"Ngày xửa ngày xưa, chính xác là khoảng từ ba năm trước. Sau khi giám đốc Trần công tác từ thành phố Q về, thái độ trông cực kì kì lạ. Bình thường sẽ là khuôn mặt lạnh lùng, cau có, cảm thấy khó gần như thế này..." Chị Mỹ bắt đầu bắt chước lại biểu cảm của Trần Cảnh Nghi, chị rũ tóc xuống, hai ngón tay kéo vào đuôi mắt cho xếch lên, hàng lông mày thì cau lại như dính chặt với nhau. Minh Thành và Anh Lạc cố nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-game-bl-toi-tro-thanh-nhan-vat-phu-qua-duong/3551419/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.