Một khoảng sân trường vắng lặng, chỉ nghe được tiếng lá, tiếng gió và tiếng vang vọng nhỏ của bài giảng. Tưởng chừng như thế giới đang ngưng đọng, ngưng đọng ở ngay khoảnh khắc đẹp nhất, để lại bao nhiêu cảm xúc rạo rực của những cô cậu học sinh ngày tháng cuối cấp. Minh Thành cảm nhận cái không khí chốn trường học này, tim cậu nhói lên một cảm giác lạ lùng, cái cảm giác bồn chồn trước đây chưa từng có, một chút háo hức xen lẫn một chút hối hận...Cậu đã ao ước sống lại một thời học sinh để làm những thứ chưa thử để rồi không phải ôm nỗi day dứt trong lòng.
Minh Thành ngày một bước đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa, nhưng Dương Kì vẫn dai dẳng bám sát theo cậu như một cái đuôi nhỏ. Nắng in bóng hai người lên nền sân gạch đỏ sẫm, màu cổ kính đã vài vết hoen ố của thời gian. Người trước người sau một khung cảnh thật lãng mạn, bắt đầu một cuộc tình thời học trò.
Minh Thành không chịu được nữa bất thình lình dừng lại, khiến Dương Kì phanh không kịp đâm sầm vào lưng cậu. Minh Thành quay người lại mặt nhăn nhó:
"Cậu đi theo tôi làm cái gì? Tôi trốn tiết đấy, chẳng nhẽ cậu cũng vậy à!"
Dương Kì đưa tay xoa lên mũi của mình, nheo một bên mắt tỏ ra vẻ đáng thương, nhưng chiêu này có vẻ như không ăn thua đối với Minh Thành rồi. Nếu ai mà nhìn cái bản mặt lúc này của cậu thì chỉ có động lòng trước cái nhan sắc trời ban như thế.
"Nói tóm lại đừng đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-game-bl-toi-tro-thanh-nhan-vat-phu-qua-duong/3551413/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.