Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hội thao cuối cùng cũng đã đến, đây là lần đầu tiên ở trong trường An An được tách ra khòi Ivan sau khi 2 người bắt đầu ‘hẹn hò’. Tuy rất hạnh phúc vì không phải kè kè với khối băng âm ngàn độ kia nhưng đồng thời An An cũng thấy rất bất an. Cô sợ đây là khoảng thời gian tốt để đám nữ sinh fan cuồng kia ‘thanh lý’ cô, nhưng có vẻ như An An đã lầm. Từ khi hội thao bắt đầu tới giờ ngay cả nhân viên làm vườn cô cũng không gặp. Địa điểm bố trí lều y tế này thật sự là… quá hoang vu rồi, An An nghĩ chắc ngoài cô và vị giáo viên dẫn cô tới đây ra sẽ chẳng ai biết chỗ này cả. Thôi kệ, trong lều y tế này có đầy đủ tiện nghi: giường, toa-lét, tủ lạnh mini (mặc dù trong tủ trống trơn) và cô có mang theo đồ ăn, laptop nên chẳng lo buồn chán.
An An nằm dài trên giường lướt web, chơi game, đọc truyện. Thật buồn là vì quay ngược thời gian như thế này làm An An phải đợi tới hơn mấy năm nữa mới được coi chapter mới của mấy bộ truyện mà cô đang theo. Truyện nào cũng đã coi đến thuộc lòng rồi nên sở thích mới gần đây của An An chính là chơi game, đặc biệt là mấy game đánh quái, có công dụng xả stress rất cao. Mải chơi game nên An An không để ý tới thời gian, tới khi thấy bụng hơi đói nhìn đồng hồ thì mới thấy đã hơn 12 giờ rồi. An An mới ngừng chơi, tắt laptop, đi xuống giường và móc hộp bento 3 tầng siêu bự trong balô ra.
Hộp cơm có chức năng giữ ấm nên không cần phải hâm lại, rất tiện dụng. Một tầng là cơm và canh khổ qua nhồi thịt, một tầng là thịt kho trứng và rau xanh, tầng cuối là trái cây và bánh bông lan, tất cả đều do An An làm. Thỉnh thoảng cô vẫn tự vào bếp nấu vài món Việt ăn cho đỡ nhớ nhà và cũng để rèn luyện kỹ năng bếp núc của mình. An An rất thích nấu ăn, bà của cô chính là người dạy cô cách nấu ăn, không phải tự mãn chứ An An cảm thấy nếu đi thi masterchef thì cô chắc chắn sẽ nằm trong top 15, masterchef phiên bản của con nít.

Khi An An đang chuẩn bị ăn thì nghe tiếng cửa lều bị mở ra, cô buông đũa xuống khi thấy Ivan từ từ bước vào. Trời đánh cũng tránh bữa ăn chứ? Sao mà ám nhau hoài vậy? An An đứng dậy tính hỏi tại sao cậu ta lại ở đâu thì thấy vẻ mặt cậu ta có vẻ gì đó hơi lạ lạ, cậu ta cũng không mở miệng nói gì chỉ đi thẳng tới giường nghỉ. Khi Ivan ngồi xuống giường thì An An mới nhìn thấy rõ, cổ tay trái của cậu ta bị bầm tím, nhìn rất là đáng sợ, cô vội vàng chạy lại hỏi tới tấp.
“Tại sao lại như vậy, sao mà lại để bầm tím đến như vậy? Có bị trật không? Tay còn cử động được không? Đã kêu bác sĩ coi qua chưa? Có cần uống thuốc giảm đau kh…” – An An chưa kịp nói hết thì Ivan đã giơ tay cắt ngang lời của cô.
“Bình tĩnh lại nào, chỉ là bị người khác đạp trúng thôi. Bác sĩ nói không sao, trong vòng một tuần tới đừng cử động mạnh là được.” – Giọng nói nhàn nhạt cứ như người bị thương không phải là mình ấy.
“Không sao là tốt. Ủa? Bác sĩ đã coi rồi tại sao vẫn chưa băng bó vết th…” – An An ngưng lại và nhìn xuống kẻ đang ung dung ngồi trên giường kia, bốn mắt giao nhau, người nào đó chìa cánh tay bị bầm của mình ra và nói.
“Để coi thử thành quả luyện tập sau 6 tiết học như thế nào!” – Cứ mỗi lần bị đôi mắt màu hazel đó nhìn thẳng vào là An An lại cảm thấy mình trở thành kẻ ngốc, tên đó nói gì cũng nghe hết. Phận làm sắc nữ như cô thật là thảm mà, hoàn toàn không có sức miễn nhiễm với đôi mắt xinh đẹp đó. Nhưng mà không phải đôi mắt nào cũng có thể khiến An An thành như vậy được đâu, cô đã thử nghiệm với một số đối tượng mỹ nam, mỹ nữ khác. Cô thử nhìn chằm chằm vào mắt của bọn họ rất, rất lâu, đến nỗi bọn họ bây giờ nhìn thấy cô là chạy mất dép luôn. Nghe đâu mấy người đó tưởng rằng cô là vì ghét bọn họ cho nên mới trừng mắt nhìn họ lâu như vậy, haizz, thật là oan uổn mà.
An An ngoan ngoãn đi pha nước ấm rồi lấy vải lau sạch chỗ bị bầm của Ivan. Sau đó thì thoa thuốc trị thương lên và cuối cùng là quấn băng lại, động tác rất chuyên nghiệp. Khi băng bó hoàn tất An An ngẩn mặt lên tính nói ‘xong rồi!’ thì bắt gặp Ivan đang nhìn cô với ánh mắt rất khó hiểu, đôi mắt vốn màu xanh lục pha nâulúc này lại thành màu xanh lục sáng ngời nhưng rất nhanh liền trở về màu mắt cũ.
“Tôi… tôi đã băng bó xong rồi!” – Chắc… chắc là do cô nhìn lầm thôi, nhưng mà bầu không khí hồi nãy hình như hơi bị mờ ám à nha. An An còn đang bối rối không biết nên làm gì tiếp theo thì…
Ọt ot ọt ọt ~ Do đã quá giờ cơm trưa, nên bao tử của An An ‘nhẹ nhàng’ lên tiếng nhắc nhở chủ nhân của nó rằng nó đang bị bỏ đói.
An An rất muốn kiếm cái lỗ để chui xuống mà, thật là xấu hổ, sao lại kêu to đến như vậy chứ lại còn có hiệu ứng tiếng vang nữa. Vội vàng lấy tay ôm bụng rồi lùi lại vài bước cách xa Ivan ra, An An cười trừ vài tiếng “Haha, cũng trưa quá rồi, vết thương cũng đã được băng bó xong xuôi rồi, nên cậu… chúng ta phải mau đi ăn cơm thôi!” – Mau đi đi để cô còn thưởng thức bữa trưa quê nhà của mình nữa.
“Cô nói đúng cũng đã trễ rồi, phải mau ăn trưa thôi! Vậy phiền cô đem phần cơm đó qua đây!” – An An nhìn theo hướng chỉ của Ivan, hộp cơm 3 tầng ‘nhỏ xinh’ của cỏ đã bị phát hiện rồi, mắt của hắn tinh thật đấy. Nhưng cô chỉ làm đủ một người ăn thôi, nhất định phải bảo vệ quyền lợi cho cái bụng của mình. An An lên tiếng phản đối
“Không được, cơm này chỉ có một phần thôi, cậu muốn ăn thì gọi người nhà cậu đem cơm tới đây, mọi bữa cơm trưa đều do đầu bếp nhà cậu chuẩn bị mà. Tại sao lại…” – An An chưa kịp nói hết câu đã bị ai đó lườm đến nỗi không dám nói nữa.
“Cô có biết tôi rất khó khăn mới thoát được đám nhà báo nhiều chuyện kia không? Nếu bây giờ kêu người đưa cơm tới chắc chắn sẽ bị họ phát hiện, tôi chỉ hứa bảo vệ cô khỏi đám học sinh chứ không phải là đám phóng viên. Họ chắc chắn sẽ có nhiều điều muốn hỏi cô về tôi lắm đấy!” – Ặc, An An sợ nhất chính là đám đông, tên nhóc này thật sự đã nhắm trúng điểm yếu cùa cô rồi. An An hậm hực xách hộp cơm qua bày trước mặt hắn, sau đó chia cơm thành 2 phần rồi đưa một phần qua cho Ivan. Nhưng không thấy cậu ta đưa tay ra nhận, cô quay qua la.
“Sao nữa đây? Đưa tới tận tay rồi còn không nhận muốn tôi đút cơm tới tận miệngluôn sao?”
“Ý kiến không tồi, được rồi tôi chấp nhận.” – Hả? Mặt An An nghệt ra. Chấp nhận cái gì?
“Cậu… cậu muốn tôi đút cho cậu ăn sao?” – Lạy trời là không phải, là do cô nghe lầm thôi, nghe lầm thôi!
“Đúng vậy!” – Cộng thêm một cái gật đầu rất kiên định nữa. An An muốn hộc máu.
“Tay trái bị thương thì vẫn còn tay phải mà? Cậu rõ ràng thuận cả hai tay !” – Đừng tưởng chị đây không biết, cậu ta cả hai tay đều thuận hết chỉ là tay trái được sử dụng nhiều hơn nên ai cũng tưởng cậu ta thuận tay trái. Ế, có khi nào vì vậy mà có người nhắm vào tay trái của cậu ta mà xuống tay không?
“Đây là yêu cầu.” – Một câu bốn chữ ngắn gọn này đủ để chặn họng An An thành công, bản hợp đồng chết tiệt. Sao lúc đó cô lại đồng ý cái điều khoàn mỗi ngày một yêu cầu đó chứ, thật là tự đào mồ chôn mình rồi!
Hồi đó coi phim thấy cảnh mấy đôi tình nhân đút nhau ăn nó lãng mạn gì đâu ấy, An An luôn ao ước được làm thử một lần. Bây giờ ước mơ thành sự thật nhưng một chút romance cô cũng không cảm nhận được chỉ thấy đời thật bất công. Canh khổ qua nhân thịt cô chỉ được ăn vỏ khổ qua, thịt kho trứng cô chỉ ăn thịt bởi vì không còn trứng cho cô ăn, bánh và trái cây cô cũng chỉ ăn được một phần ba bởi vì ai đó đã dành ăn hết rồi. Thật là đắng lòng mà.
Sau khi kết thúc bữa trưa đầy gian nan, An An chợt nhớ ra rằng trong lều y tế chỉ có duy nhất một chiếc giường thôi. Tuy giường đủ lớn có thể chứa cả hai người và cô không ngại ngủ chung với con nít vì cho dù cả hai người nằm hai bên thì ở giữa vẫn dư cả khúc. Nhưng nếu để tên nhóc kia nằm lên trước thì chắc chắn cô sẽ có 0% cơ hội được nằm ngủ ké, không khéo còn bị hiểu lầm là mê zai muốn ngủ chung với người ta nữa. Nghĩ là làm, Ivan vừa đặt đũa xuống thì An An ngay lập tức đứng dậy dọn dẹp bàn, quăng hộp cơm vô ba-lô xong liền hướng giường êm ái thẳng tiến. Nhưng đời thật không như là mơ, vừa đi được hai bước thì cổ áo của An An đã bị người khác nắm kéo lại.
“Đi đâu đấy?” – Vẫn là giọng nói hơi khàn nhưng lúc này pha thêm chút lười nhác.
“Hơ…ăn cơm xong thì đi… đi ngủ trưa. ” – An An từ từ quay đầu lại nhìn kẻ nào đó trên mặt hiện rõ dòng chữ ‘căng da bụng chùng da mắt’.
“Đúng, ngủ trưa tốt cho sức khỏe.” – Ivan gật gù tỏ vẻ tán thành, quay qua nhìn chiếc giường king size sau đó lại nhìn An An, môi khẽ nhếch lên, tay kéo An An lại gần hơn nói“Muốn ngủ sao?” – Đùa, chị đây canh nãy giờ đó. An An rất thích ngủ, cô có thể ngủ bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, mấy bữa đi học cô toàn phải uống trà hoặc café để buổi trưa không bị ngủ gật.
“Đương nhiên rồi, nếu cậu cũng muốn nằm thì chúng ta…” – chúng ta chia đôi giường ra, lấy cái mềm làm ranh giới, tôi bên cậu bên không ai phạm ai – Đó là những gì An An định nói nhưng ngay khúc quan trọng nhất thì lại bị người khác cắt ngang.
“Được, là do cô đề nghị đấy!” – An An chưa kịp hiểu gì thì đã bị Ivan lôi đi rồi đẩy ngãxuống giường một cái ‘phịch’ rõ to. Tới khi An An hoàn hồn lại thì đau khổ nhận ra là cô bị người ta xem thành gối ôm mà đè lên mất rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.