"Hửm? Vì sao lại xin lỗi?"
Nghịch Lan cười khẽ, bàn tay vuốt nhẹ từ sống lưng Mộng Y một đường xuống phía dưới. Giọng nói dịu dàng nhưng ngón tay ác liệt đâm vào.
Mộng Y rùng mình rên rỉ một tiếng "Sư tỷ, ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Tha. . . Ưm. . . Cho ta đi mà. . ."
Nghịch Lan nhìn Mộng Y mất sức rũ trên người mình, chậm rãi lên tiếng nhưng bàn tay lại không chậm lại chút nào "Sai ở đâu?"
Mộng Y thầm than nữ chủ hắc hóa thật đáng sợ, vừa chịu Nghịch Lan 'tra tấn' vừa thành thật nhận lỗi "Ta không nên tự ý đem sinh mệnh bản thân ra đùa giỡn, không nên không nghe lời tỷ, không nên tự ý hóa giải khế ước, không nên. . . Không nên bỏ tỷ lại một mình. . ."
Mỗi một chữ Mộng Y nói ra Nghịch Lan càng ra sức trừu sáp, đến khi Mộng Y đạt đến cao trào mới dừng lại động tác.
"Tiểu Y, nếu nàng sớm nhận ra bản thân không nên nhiều như vậy thì đã không có trăm năm chờ đợi." Âm điệu của Nghịch Lan lạnh nhạt, còn mang theo khổ sở "Nàng nói, một trăm năm này tính thế nào đây?"
Nghịch Lan lẩm bẩm "Vỏn vẹn một trăm năm."
Khóe mắt Mộng Y đỏ lên không biết vì động tình hay là đau lòng, nàng vươn tay ôm lấy Nghịch Lan, thấp giọng nói "Xin lỗi, để tỷ đợi lâu như vậy."
Nghịch Lan thở dài khe khẽ nỉ non "Trăm năm, lâu đến mức ta sợ hãi, sợ bản thân sẽ không đủ kiên trì, không thể đợi được nàng trở về."
Khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-van-ngua-duc-thanh-doi-voi-nu-chu/1599970/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.