"Nơi đây chỉ có ba chúng ta, Mộng Y sư muội có chuyện gì cứ việc nói đi."
Mộng Y nhìn xung quanh, đây là căn phòng nàng ở Mộc Quan Đường. Nàng lại nhìn Diệp Miên đối diện có chút chần chừ.
Hôm nay nàng muốn nói tất cả sự thật cho Diệp Miên biết, nhưng mà nàng ấy biết rồi liệu có tức giận không? Nàng đã lừa nàng ấy nhiều năm như vậy.
"A Miên."
"Ta đây, có chuyện gì sao?"
Mộng Y hít sâu một hơi, quyết tâm nói "Cậu còn nhớ lần thôn trang bị núi sập đè chứ?"
Diệp Miên không biết Mộng Y nhắc đến chuyện này để nào gì nhưng vẫn gật đầu "Nhớ chứ."
"A Miên, xin lỗi! Ta đã lừa cậu một chuyện."
Diệp Miên cau mày "A Trần, cậu nói gì đó? Lừa tớ cái gì? Đều không quan trọng. . ."
"Ta không phải A Trần!"
Diệp Miên ngây ngẩn "Cậu có ý gì?"
"Diệp Miên, ta là Mộng Y, không phải A Trần."
"Không phải đều như nhau sao? Đều là cậu. . ."
"Không giống!" Mộng Y hít sâu một hơi rồi nói "A Trần, bằng hữu thân thiết thật sự của cậu đã chết từ lâu rồi, chính là lần thôn trang bị núi lở chôn vùi. . . A Trần khi ấy đã chết rồi."
Diệp Miên ngỡ ngàng nhìn nàng, âm thanh có chút rung rung "Cậu. . . Cậu nói cái gì vậy hả?"
"Ta là Mộng Y, là một người ở một thế giới khác. Khi ấy ở thế giới kia ta bị thương, hồn phách rời khỏi cơ thể, cơ duyên xảo hợp nhập vào cơ thể của A Trần. Đây là dung mạo thực sự của ta, cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-van-ngua-duc-thanh-doi-voi-nu-chu/1599967/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.