Kinh thành Phủ Dung quốc vào ngày đầu năm mới phi thường náo nhiệt, phố lớn người tới người lui nhộn nhịp, thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo vui tai, trẻ con nô đùa trên phố.
Đây là lần đầu tiên sau gần ba năm xuyên đến Mộng Y sâu sắc cảm nhận được cái gọi là ngày tết cổ đại.
Năm đầu tiên nàng vẫn còn là đệ tử ngoại môn không thể tùy tiện xuống núi. Năm thứ hai nàng bế quan tu luyện đến hết tháng giêng mới xuất quan. Năm này thật may mắn vì có Nghịch Lan tình nguyện dẫn nàng xuống núi xem náo nhiệt.
Mộng Y cắn một miếng hồ lô ngào đường Nghịch Lan vừa mua cho nàng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
"Sao vậy?"
Mộng Y cười tinh nghịch đưa xâu hồ lô đến trước mặt Nghịch Lan "Tỷ ăn thử xem, rất ngọt!"
Nghịch Lan nhướng mày, thuận theo ý nàng cắn một miếng, trong phút chốc mùi vị chua ngọt lan khắp miệng.
Mộng Y bật cười "Chua sao?"
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Nghịch ngợm!"
Mộng Y nhón chân, cách một lớp mạn sa che mặt hôn lên môi Nghịch Lan "Không chua nữa!"
Nghịch Lan bất đắc dĩ cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch xoa đầu nàng.
Mộng Y mặc kệ người trên phố lớn nhòm ngó hai người, nàng nắm lấy Nghịch Lan kéo đi "Sư tỷ, khi nào chúng ta thành hôn?"
Loading...
"Ngày mười bốn tháng sau."
Mộng Y cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay Nghịch Lan "Ngày mười bốn ah... Một một tháng mười ba ngày nữa cả thiên hạ sẽ biết ta và tỷ chính là đạo lữ!"
"Thích sao?"
"Đương nhiên." Mộng Y nheo mắt cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-van-ngua-duc-thanh-doi-voi-nu-chu/1599953/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.