Cách mặt đất đến hơn ngàn mét? Vậy làm sao mà xuống đây???
Mộng Y nhìn Diệp Miên "Giờ phải làm sao?"
Diệp Miên suy nghĩ chút rồi nói "Ngự kiếm thử xem?"
Mộng Y giật mình "Tử Vi vực có lực hút rất lớn, ngự kiếm rất nguy hiểm."
Diệp Miên lúc này đã triệu hồi kiếm bản mệnh ra "Liều một phen thôi, chúng ta đã cách đáy vực khá gần rồi chắc lực cản sẽ không quá lớn đâu."
Mộng Y do dự chút rồi gật đầu, dù sao cũng không thể ở đó mãi được.
Diệp Miên niệm chú, đợi kiếm vững vàng trong gió mới đưa tay kéo Mộng Y lên "Giữ chặt đấy!"
Mộng Y gật đầu, chưa kịp để nàng chuẩn bị tinh thần kiếm đã lao vào trong gió đang không ngừng rơi xuống với tốc độ chóng mặt.
Mộng Y liều mạng bám vào thanh kiếm và nắm chặt Diệp Miên, kiềm không được hét lớn "A Miên, cậu ngự kiếm quá tốc độ sẽ bị cục giao thông tu chân giới tước giấy phép ngự kiếm phi hành đấy!!!"
Diệp Miên cười khổ "Cậu nói cái gì đấy?! Tớ không khống chế được tốc độ rơi!"
"Vậy phải làm sao???"
"Chuẩn bị tinh thần tiếp đất đi!!!"
Mộng Y kiềm không được nhắm mắt hét lớn "Ôi má ơi!"
Diệp Miên không thể khống chế được hướng đi của kiếm đành mặt kệ hai người một kiếm rơi tự do. Không quá lâu nàng ấy đã nhìn thấy mặt đất, bên dưới đáy vực là một cánh rừng!
Loading...
"A Trần! Chuẩn bị tiếp đất!"
Mộng Y khó khăn mở mắt nhìn, rơi xuống kiểu này không chết cũng bị tàn phế!
May mắn linh thảo đi theo Mộng Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-van-ngua-duc-thanh-doi-voi-nu-chu/1599937/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.