Mộng Y vịn lấy cành cự thụ, cành lá run run như đang hỏi nàng vù sao gọi nó đến. Mộng Y mỉn cười "Quả thật đến này."
Trong thời gian nửa năm Mộng Y bế quan ở biệt viện trong Mộc Quan Đường, nàng tình cờ phát hiện ra những thực vật linh tính kia đặt biệt nghe theo lời nàng.
Chuyện này nàng có nói cho lão sư phụ của nàng biết. Phương trưởng lão chỉ nói rằng khi nào cần nàng thử triệu hồi thực vật linh tính trong biệt viện xem. Lão không nói vì sao, chỉ hướng dẫn nàng cách triệu hoán thực vật cổ. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng kĩ năng này.
Mộng Y sờ sờ cành cây cự thụ vươn đến "Làm phiền rồi! ta gặp phải chút phiền phức, không biết ngươi có thể giúp ta không?"
Cành cây cự thụ rung run.
Mộng Y mỉn cười "Lần theo những vết máu này tìm ra các tế đàn hiến máu, có thể chứ?"
Cự thụ lại run hai cái.
"Đa tạ ngươi!"
Cự thụ dùng cành cây quấn lấy Mộng Y đưa nàng ngồi lên thân cự thụ. Mặt đất run chuyển dữ dội, bằng mắt thường có thể nhìn thấy những đoạn rễ thô to đang di chuyển dưới mặt đất. Chưa đến một khắc, cự thụ dừng lại, cành lá run run.
"Làm phiền ngươi phá tế đàn cung cấp máu, đừng làm họ bị thương!"
Cự thu run run cành lá, rễ dưới lòng đất lại một lần nữa chuyển động. Ngay lúc này, nhiều nơi trong và ngoài thành Viên Châu vang lên tiếng 'rầm rầm' thật lớn. Chỉ trong một khoảng khắc nhiều nơi đồng lọat bị sập.
Trận pháp đã hết nguồn cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-van-ngua-duc-thanh-doi-voi-nu-chu/1599893/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.