Chương trước
Chương sau
"Con nói con có thể nghe hiểu nhân sâm cổ nói chuyện?"
Mộng Y gật đầu "Vâng!"
Phương trưởng lão xoa xoa cằm nhíu mày, nhân sâm cổ vẫn còn cấp thấp chưa có năng lực khiến nhân loại hiểu lời mình nói như thanh tâm quả. Nhưng mà Mộng Y vẫn nghe hiểu...
"Sư phụ... Con còn có thể nghe hiểu kiếm linh."-Mộng Y đắn đo hồi lâu mới nói ra chuyện này.
Phương trưởng lão trợ mắt "Kiếm linh? Kiếm nào?"
"Chính là kiếm linh của Nghịch Lan sư tỷ."
Phương trưởng lão nheo mắt nhìn nàng, kiếm linh như của Nghịch Lan chỉ có thể thông linh cùng chủ nhân của nó trừ phi tu luyện thành thực thể mới có thể giao tiếp với người khác. Vậy mà Mộng Y không phải chủ nhân của nó lại nghe hiểu, chuyện này rất bất thường.
Phương trưởng lão đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi kéo Mộng Y đi "Con đến chỗ này với ta một lát!"
Phương trưởng lão dẫn nàng đến một biệt viện độc lập phía sau vườn thuốc hiếm của Mộc Quan Đường. Đây là nơi ở của Phương trưởng lão, không đệ tử nào được phép tùy ý ra vào.
Mộng Y vào biệt viện kinh ngạc không thôi, khắp nơi đều trồng đầy thực vật, thảo dược linh khí nồng đượm.
'ấy, là ai đây?'
'nhân loại này là ai thế lão bất tử!'
Loading...

'nhân loại này nhìn có chút thơm!'
"..." Mộng Y trợn mắt kinh ngạc, nơi này... Thảo dược nơi này đều có linh tính!
Phương trưởng lão nhìn Mộng Y "Con có nghe được bọn chúng nói gì không?"
Mộng Y gật đầu "Nghe được!"
'Ối, hiếm khi có nhân loại nghe hiểu lời của chúng ta đấy!' một góc hoa màu vàng nhạt gần lối đi vẩy vẩy lá nói.
Một gốc thảo dược nhìn giống cây cà chua, trên thân treo quả màu đỏ nhỏ xíu lắc lắc thân mình 'nhân loại này thật thơm!'
Nhân sâm cổ cảm thấy món ăn của mình bị thực vật khác dòm ngó liền nhảy ra hùng hổ quát 'không cho các ngươi dòm ngó thức ăn của ta!'
Mộng-thức ăn-Y "..."
Phương trưởng lão cười ha hả "Xem ra con rất có thiên phú về mặt này."
Thiên phú nghe thực vật nói chuyện sao?
"Thảo được ở trong biệt viện này đa số đều không dưới hai trăm năm, có một số là thực vật cổ sinh ra trí linh rất sớm. Bọn nó đều nghe hiểu con người nói chuyện. Tuy nhiên cấp vẫn còn thấp, không thể khiến con người hiểu lời nó nói."
Lúc lão nói chuyện, trên đầu Mộng Y đột nhiên có lá cây rơi xuống. Nàng ngẩn đầu nhìn thì thấy trên đỉnh đầu có một nhánh cây thật lớn. Nhánh cây như phát giác ra nàng nhìn nó liền dùng cành khều ống tay áo nàng.
"Đây là cự thụ ngàn năm tuổi, là thực vật cổ lâu đời nhất trong sân."-Phương trưởng lão nói "Từ khi Thiên Tông lập nên nó đã ở tại nơi này rồi."
Mộng Y nhìn cự thụ bên gốc tường, lúc ở bên ngoài nàng còn không thấy bên trong biệt viện có cái gì đâu. Hình như biệt viện này đã lập kết giới che mắt rồi.
"Sư phụ, vậy bây giờ con nên làm gì? Thiên phú này... Con cảm thấy có chút không có ý nghĩa gì lắm."
Phương trưởng lão cười cười vỗ vai nàng "Đừng nói thế chứ, sau này con lỡ có đi lạc không phải còn có khả năng hỏi cây cỏ hoa lá hướng đi sao?"
Mộng Y "..."
Thật sự không trông chờ vào lão được mà, hai ba câu nghiêm túc lại giở giọng thiếu đòn như vậy. Cơ mà nàng chỉ nghe hiểu những vật có linh tính! Không nghe hiểu mấy vật khác!!!
Phương trưởng lão hắng giọng nghiêm túc "Mộng Y, con bế quan vài tháng đi. Trong những tháng này ở cùng mấy đồ vật có linh tính, vi sư sẽ xem xét dạy dỗ con sau. Con biết đấy nếu có tài năng mà bị chôn vùi thì thật tiếc nhưng mà dạy dỗ sai cách càng tiếc hơn. Vi sư chưa từng gặp trường hợp nào giống con, để ta quan sát một thời gian rồi định hướng vậy."
Mộng Y vâng vâng dạ dạ nghe vị sư phụ không mấy nghiêm túc chuyên hố người nhưng cũng rất đáng tin cậy trước mặt. Nàng còn một thắc mắc hỏi "Con đi đâu bế quan? Bế quan giống Yên sư tử ạ?"
Phương trưởng lão cười hì hì lắc đầu "Yên sư tỷ của con nào có bế quan gì, ta bảo nó dẫn đệ tử khác xuống núi tìm thuốc rồi!". Lão đưa ngón trỏ lên môi nói nhỏ "Tiểu Y giữ bí mật nhé, dù sao lần này đi hái thuốc là Mộc Quan Đường ta trữ riêng. Chưởng môn mà biết được lại tới kiểm kê thì toi!"
Mộng Y "..." xem ra phải có cái nhìn mới về lão sư phụ nhà nàng rồi!
Lão hắng giọng "Còn việc bế quan, con bế quan tại nơi này đi. Nơi này yên tĩnh lại có thực vật linh tính cho con thực tập. Chỉ có điều..."
Mộng Y nheo mắt "Có điều...?"
"Nơi này tuy nói là biệt viện riêng của vi sư nhưng cùng lắm chỉ là khi chăm sóc thảo dược, tưới nước vân vân mới đến. Phòng ốc thì có đấy nhưng mà... Có chút bẩn, phiền Tiểu Y dọn dẹp qua một lượt rồi!"
Mộng Y "..."
"Còn có, tu luyện thì phải tĩnh tâm gì đó, ừ, tốt nhất đừng ra khỏi biệt viện. Vậy nên con tự cung tự cấp ăn uống sinh hoạt trong đây luôn ha. Còn tiện thể chăm sóc thảo dược giúp vi sư!"
Mộng Y "... Vậy ăn uống bằng cái gì? Chẳng lẽ nhổ gốc mấy thảo dược kia ăn sao?"
Phương trưởng lão làm một mặt đăm chiêu "Ăn thì cũng được, nhưng mà thật sự rất tiếc. Chi bằng Tiểu Y ích cốc đi?"
Mộng Y "..." xin hỏi có thể đổi một vị sư phụ khác không?
Phương trưởng lão nhìn vẻ mặt đầy hắc tuyến của Mộng Y mà cười ha hả "Được rồi, con về chuẩn bị đi. Chăm chỉ luyện tập kĩ năng này, tiện thể ta sẽ dạy con luyện đan." Nghĩ đến 'thành phẩm' trước đây của Mộng Y lão lặng lẽ che mặt.
"Chúng ta mau chóng tu luyện, mùa xuân sang năm sẽ xuống núi lịch luyện rồi. Tiểu Y cố gắng nhé, lâu lắm rồi mới có tân đệ tử ở Mộc Quan Đường đi lịch luyện."
Mộng Y đầu đầy chấm hỏi "Lịch luyện gì cơ ạ?"
"Xuống núi làm nhiệm vụ đấy, Tiểu Y không biết à?" Phương trưởng lão nhìn nàng "Mỗi năm một lần lịch luyện diễn ra vào đầu xuân để các tân đệ tử nội môn xuống núi trả nghiệm sự đời đấy."
Mộng Y "???" không phải đầu năm là thử luyện cho đệ tử ngoại môn tiến vào nội môn sao? Sao lại biến thành xuống núi làm nhiệm vụ của tân đệ tử nội môn rồi?
Phương trưởng lão cười giải thích "Đầu xuân sẽ diễn ra thử luyện cho đệ tử ngoại môn, cùng lúc ấy tân đệ tử nội môn cũng sẽ xuống núi làm nhiệm vụ đầu tiên của Thiên tông. Lần xuống núi này mỗi tân đệ tử sẽ có một đệ tử nội môn khác đi cùng chỉ dẫn, hành trình kéo dài nửa năm."
Thảo nào thử luyện Vụ Ẩn sơn lại không cần đệ tử nội môn dưới một năm tham gia, bởi vì tân đệ tử phải tu luyện để xuống núi! Lại nói vì sao Diệp Miên vừa vào nội môn đã bế quan tu luyện lâu như vậy. Thì ra đều là vì lần xuống núi này!
"Mấy năm rồi Mộc Quan Đường không có đệ tử mới nên vi sư quên mất nói với các con. Năm nay chúng ta có bốn người, các con cố lên!"
Mộng Y "..."
Bây giờ là cuối hạ, còn khoảng nửa năm nữa mới bắt đầu xuống núi làm nhiệm vụ. Diệp Miên đã bế quan từ lúc nàng đi Vụ Ẩn sơn đến bây giờ còn chưa trở ra. E rằng đến lúc xuống núi hai người mới gặp lại.
Còn về phần đệ tử nội môn chỉ dẫn tân đệ tử bọn họ sẽ được chọn ngẫu nhiên. Nói ngẫu nhiên nhưng nếu có đệ tử nào tình nguyện đi cùng tân đệ tử các trưởng lão đều sẽ đồng ý. Đệ tử chỉ dẫn còn có quyền chọn tân đệ tử để chỉ dẫn, còn tân đệ tử chính là một người mơ hồ đến lúc đó mơi biết được nhiệm vụ và người chỉ dẫn.
Tuy các trưởng lão có thể sắp xếp đệ tử chỉ dẫn nhưng tuyệt đối không được sắp xếp cả hai người chỉ dẫn và tân đệ tử cùng sư phụ. Quy định này đưa ra để công bằng cho mọi người và không để tiết lộ trước thông tin, đề bài. Tuy nhiên cũng có ngoại lệ.
Sau hôm đó, Mộng Y nhanh chóng thu thập, dọn vào biệt viện ở. Mang danh là bế quan tu luyện nhưng hằng ngày không phải tưới nước chăm sóc cây thì chính là nói chuyện với cây cỏ. Thỉnh thoảng sư phụ nàng sẽ đến dạy một số bài thuốc, dạy luyện một số đan dược đơn giản.
Biệt viện có kết giới che đậy, bên ngoài không biết bên trong có chuyện gì, bên trong lại nhìn thấy bên ngoài rõ ràng. Mộng Y không ra ngoài, bên ngoài liền không có ai quấy rầy. Bế quan tu luyện cứ thế ở trong biệt viện đến đầu xuân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.