Mà Dận Kì còn có gì mà không hiểu, hắn không khỏi nghĩ đến câu nói của An Thanh vào ban ngày – “Lưu Giai thị là người được ngài đặt trong trên đầu quả tim, nàng ta lại sinh hạ trưởng tử cho ngài, ta hoàn toàn không có ý làm khó nàng ta.”
Nói rồi, hắn lại nghĩ đến những lời đồn đại trong cung khi hắn xin phong Trắc phúc tấn cho Lưu Giai thị, nàng hẳn cũng đã nghe nói đến rồi, nếu không thì sao lại có lời này.
An Thanh thấy hắn vẻ mặt muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi: “Sao thế?”
Trên mặt Dận Kì thoáng qua một tia áy náy, hắn đáp: “Ngày đó sau khi được ban hôn không lâu, ta vội vã xin phong trắc phúc tấn cho Lưu Giai thị, chỉ là không muốn Hoằng Thăng còn nhỏ đã rời xa ngạch nương, chứ không hề có ý làm khó nàng.”
An Thanh ngẩn ra, nàng trước đây từng nghĩ là mẫu bằng tử quý, nhưng thật sự chưa nghĩ đến mặt này.
Thế nhưng, nàng rất nhanh đã hiểu ra.
Dận Kì từ thuở nhỏ đã lớn lên dưới gối Thái hậu, tuy Thái hậu rất mực yêu thương hắn, nhưng trẻ con nào mà không nhớ mẫu thân, chắc hẳn đây cũng là một hối tiếc lớn trong sâu thẳm lòng hắn.
Cho nên, sau khi nhi tử mình chào đời, hắn liền ngay lập tức nghĩ đến việc giữ đứa trẻ bên cạnh mẫu thân ruột thịt, cũng coi như là một cách bù đắp cho tuổi thơ của chính hắn.
Dận Kì thở dài, lẩm bẩm: “Nhưng ta tuyệt đối không ngờ phẩm hạnh của nàng ta lại tệ đến vậy, đứa trẻ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toi-trieu-thanh-ngay-ngay-lam-ruong/5201550/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.