Trương Tiểu Hạ và Hàn Ngọc vừa đến nơi tập trung thú nhân nhỏ chưa được bao lâu thì Tang Văn đi tới, trên tay còn cầm theo vài quả dại chín đỏ mọng chạy về phía Trương Tiểu Hạ. Cô sau khi nghe giọng của Tang Văn liền muốn rời đi, nhưng chưa kịp bước chân thì Tang Văn đã chạy đến trước mặt, đưa bàn tay đựng đầy quả đỏ cho cô. Trương Tiểu Hạ suốt mấy ngày trốn tránh, nhưng trốn đến đâu thì y vẫn tìm được và còn làm như không biết chuyện gì xảy ra, luôn miệng nói những lời ngon ngọt. 
“ Tiểu Hạ, cô sao thế? Trông sắc mặt cô không được tốt, không khoẻ sao?" Hàn Ngọc nhìn sắc mặt cô rồi hỏi. 
“ Tôi không, chủ là…!" Chưa kịp trả lời thì Tang Văn đã nhanh miệng trả lời. 
“ Không cần ngươi phải quan tâm nàng ấy, nàng ấy chỉ qua là hơi mệt tí thôi!" Nó xong y mới quay sang cười với Trương Tiểu Hạ: “Đúng không Tiểu Hạ?" 
“ Đúng cái đầu nhà huynh, mau tránh xa ta ra!" 
“ Thôi nào, ta mới đi hái cho nàng ít quả dại, nàng mau ăn đi xem nó có ngon không?" 
Tang Văn liên tục đi phía sau mà nói không ngớt, miệng như một con chim gót cả một buổi vẫn không ngừng, Trương Tiểu Hạ không thể chịu đựng được đành phải chấp thuận mà nhận lấy thứ quả đó. 
Đây không phải bất xá sao? 
Trương Tiểu Hạ lâu rồi cô chưa từng được ăn loại quả quen thuộc này, bất giác lại nhớ đến khu vườn nhỏ của nhà bà ngoại, loại quả này rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toi-thu-nhan-ta-lam-nu-hoang/3373682/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.