Trương Tiểu Hạ đã lâu rồi mới ngồi một mình yên tĩnh để cảm nhận mọi vật xung quanh. Con người chúng ta luôn vội vã chính vì vậy cần có khoảng thời gian tĩnh lặng để lắng nghe mọi thứ, nhìn nhật tất cả. Cô nhìn ngắm vạn vật suy tư về thế giới hiện thực, mặc dù sống ở thế giới không thực này cũng rất tốt nhưng nó lại không thuộc về.
Tang Văn vừa đi tìm quả dại về thấy cô đã tỉnh đang muốn tránh mặt vì sợ cô sẽ hoảng sợ khi nhìn thấy hắn, nhưng vừa xoay lưng đi đã bị cô gọi lại.
“ Tang Văn? Là huynh sao?"
Tang Văn im lặng không trả lời
“ Sao huynh lại đứng đó? Có phải đã đi săn về rồi không? Ta có chút đói huynh có gì có thể ăn không?"
Nghe cô nói đói hắn cũng không thể im lặng đứng đó mà đi tới, để những quả dại tìm được vào chiếc lá sạch rồi đưa đến cho cô.
Trương Tiểu Hạ thấy dáng vẻ thật của Tang Văn liền có chút sợ hãi, ánh mắt lo lắng nhìn đối phương.
Nàng ấy cũng giống những giống vái khác, đều sợ mình!
Tang Văn cảm nhận được cô đang sợ nên sau khi để quả dại xuống chỗ cô liền lùi ra xa.
“ Nàng mau ăn đi!"
“ Ngươi là tộc rắn!"
“ Ta là xà tộc! Nàng không cần sợ ta, ta sẽ không làm hại nàng!" Tang Văn luống cuống trả lời
“ Ta không sợ huynh ăn thịt ta, mà ta sợ rắn….!"
Trương Tiểu Hạ trời đất không sợ nhưng những loài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toi-thu-nhan-ta-lam-nu-hoang/2749202/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.