Trương Tiểu Hạ không quan tâm vì vừa mới đây cô mới nghĩ đến một chuyện, nếu mình giúp hai nam chính không bị chết dưới tay nữ chính, rồi lợi dụng hai người để trở về với hiện thực được không? Chính vì vậy cô đã cương quyết sẽ rời đi nếu bộ lạc không chấp nhận.
“ Không được, nếu nàng đi ta sẽ đi cùng với nàng!" Thiên Hoàng kéo lấy cô ánh mắt thuần khiết và mong chờ.
“ Thiên Hoàng!"
“ Không được, nếu ngươi rời đi bộ lạc chúng ta sẽ sao đây?"
“ Đúng vậy, chúng tôi sẽ bị những tộc nhân khác tấn công mất!"
Cho dù tộc trưởng và mọi người có nói thế nào đi nữa thì Thiên Hoàng cũng không thay đổi ý định, vẫn cương quyết rời đi với cô.
“ Tiểu Hạ là giống cái của ta, nàng ấy đi đâu thì ta đi đó!"
“ Nàng ta chưa chấp nhận ngươi, ngươi xem nàng ta vẫn còn nắm tay tên lưu lạc thú kia không buông kìa!"
Mặc dù biết cô chưa chấp nhận nhưng Thiên Hoàng vẫn một mực muốn rời đi. Chính vì không muốn cho Thiên Hoàng rời đi nên tộc trưởng và mọi người cuối cùng cùng cũng phải chấp nhận.
“ Chúng ta chấp nhận hắn, nhưng cũng sẽ có điều kiện, hắn phải làm việc mới có ăn và nếu phát hiện hắn làm hại ai thì chúng ta sẽ giết hắn!" Tộc trưởng lên tiếng
“ Được ta chấp nhận!" Tang Văn tươi cười đồng ý, hắn trước giờ chưa làm hại những thú nhân vô tội nên những chuyện này hắn làm được chỉ cần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ và khuôn mặt tươi cười của tiểu Hạ là hắn mãn nguyện rồi.
Trương Tiểu Hạ ngồi trên lưng hổ trở về hang đầu luôn suy nghĩ nên cải tạo giúp đỡ nơi này như thế nào mới phù hợp, thì một ý tưởng lóe lên trong đầu, không muốn kẻ thù xâm lược thì cần phải xây dựng chặt chẽ phòng thủ.
Tối đến, trong khi chờ đợi hai giống đực nướng thịt thì Trương Tiểu Hạ đang nghịch chiếc điện thoại, đó là thứ duy nhất để cô nhớ đến mình là người xuyên không, nhìn chiếc điện thoại còn lại một nửa pin cô liền thở dài. Ngồi lướt album ảnh nhìn hình ảnh mình trước đây còn có bạn bè và bố mẹ trong lòng liền cầu mong ở đó mọi người vẫn sống tốt.
“ Nàng đang xem gì vậy?" Thiên Hoàng thấy cô thở dài liền để ý mà hỏi
“ Xem ảnh gia đình, huynh xem đây là bố mẹ ta, còn có ảnh bạn bè nữa!" Trương Tiểu Hạ vui vẻ đưa ảnh cho Thiên Hoàng.
Thiên Hoàng nhìn những tấm ảnh không hiểu vì sao có thể có được nhưng cũng rất vui.
“ Gia đình đều có có ảnh như vậy sao?"
“ Đúng vậy, gia đình đều phải có ảnh chụp chung!" Tiểu Hạ vừa giải thích vừa xem lại ảnh gia đình, bất chợt cô ngồi dậy nhìn hai người đàn ông trước mặt.
“ Các huynh có muốn chụp ảnh chung không?"
Tang Văn mặc dù không hiểu cô nói gì nhưng vẫn đi đến, rất nhanh trong điện thoại đã có rất nhiều ảnh của ba người.
“ Xem đi, bức ảnh này rất giống một gia đình!"
Gia đình, nàng ấy nói là gia đình.
Tang Văn và Thiên Hoàng cả hai đều vui, nhìn bức ảnh trong điện thoại chỉ ước chúng có thể lấy ra để có thể ngắm thoải mái.
Lúc cả ba đang cười nói vui vẻ thì bên ngoài lại vọng vào tiếng của Xuân Yên, cô ta ở ngoài không ngừng lớn tiếng gọi cô ta xem ra là sợ Tang Văn nên mới đứng bên ngoài. Cô ta vừa lúc này nghe giống đực kia báo tin cô quay trở lại, lúc đó ả đã tức đầu bốc cả hoả nhưng vẫn tức hơn khi cô còn đem một giống đực lưu lạc thú về mà còn được bộ lạc chấp nhận.
“ Trương Tiểu Hạ, cô mau ra đây cho ta…mau ra đây!"
Thiên Hoàng đang muốn ra thì Trương Tiểu Hạ cản lại, cô cũng đang muốn nói chuyện với cô ta, đang muốn tìm ả tính xổ chuyện dám xúi giục giống đực hại mình không ngờ lại tìm đến nhanh vậy.
“ Hai huynh ăn trước, để ta ra ngoài nói chuyện với cô ta!"
Trương Tiểu Hạ chống gậy bước ra ngoài, vừa ra đã nghe tiếng cô ta quát tháo đòi đuổi cô.
“ Trương Tiểu Hạ, sao cô không chết đi, còn dẫn theo một lưu lạc thú về, có phải cô muốn hại cả bộ lạc này không?"
Trương Tiểu Hạ vẻ mặt bất mãn, đưa tay gãi tai mà nói: “ Cô lắm chuyện thật, tộc trưởng và mọi người đã chấp rồi thì cô lấy cái quyền gì mà ở đây nói lớn?"
“ Cô nên nhớ tôi chưa nói chuyện cô sai người giết tôi cho Thiên Hoàng đâu đấy? Nếu huynh ấy biết được liệu cô có còn đứng đây?" Trương Tiểu Hạ khinh bỉ nói, loại người chỉ biết lợi cho mình như này ở hiện đại cô đã gặp nhiều rồi, khi còn cầm trên tay tiểu thuyết đọc lúc đó cô đã muốn xé rách cái bản mặt giả tạo để câu giống đực đó rồi.
“ Cô dám…!" Cô ta gân cổ lên mà nói.
“ Sao không dám, cô muốn đấu với tôi, nực cười loại người chỉ biết nằm dưới thân giống đực mà cũng có đủ tư cách nói chuyện với tôi sao?" Trương Tiểu Hạ thừa biết cô ta chẳng còn trong sạch như những gì bên ngoài, vẻ bề ngoài non yếu lời nói ngon ngọt, mặc dù thuộc tộc nhân hổ nhưng bản tính lại là loài cáo gian xảo, nói cách dễ hiểu là trà xanh.
“ Cô!"
Ả ta không nói được liền để hiện móng vuốt ra muốn cào mặt cô, nhưng cũng may lúc đó Tang Văn đã ra kịp thời nắm lấy tay ả vứt ra.
“ Muốn chết!" Sát khí trong ánh mắt của tang Văn liền hiện ra, nhìn ánh mắt đó kèm theo chiếc đuôi to ở phía sau làm cho cô ta không ngừng run rẩy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]