Sám sớm hôm sau, Trương Tiểu Hạ bị đánh thức bởi tiếng động bên tai. Cô lồm cồm ngồi dậy, cơn sốt đã biến mất nhưng thay vào đó lại là cơn đau eo, Trương Tiểu Hạ vừa nhích người một tí đã cảm nhận được cơn đau như thoái hoá vậy. 
Hai mươi mấy năm gìn giữ cứ như vậy bị lấy mất rồi sao? 
Bố mẹ ơi con có lỗi với hai người! 
Trương Tiểu Hạ khóc trong lòng, chỉ vì ân hận thôi mà cô đã hiến dâng thân thể, gìn giữ hai mươi mấy năm cho một người đàn ông quen biết chưa quá hai tháng. 
Thiên Hoàng đang nướng thịt thấy động tĩnh liền quay lại, khi thấy cô đã tỉnh liền vui vẻ mà chạy đến, ân cần chăm sóc. 
“ Nàng tỉnh rồi sao? Cơ thể nàng thế nào, khoẻ hơn chưa?" Nhìn dáng vẻ quan tâm của Thiên Hoàng, cô thầm mắng tối qua như thú dữ hôm nay lại như bé mèo nịnh nọt chủ nhân 
“ Huynh còn nói được sao, ta biết thế đã không đồng ý với huynh rồi!" 
“ Xin lỗi, hôm qua ta hơi quá!" 
Trương Tiểu Hạ đang muốn nói tiếp nhưng lại thấy Tang Văn đi vào, trên tay còn bế một chậu nước đem đến để gần nàng. 
Chết rồi, đồng ý kết bạn lữ với Thiên Hoàng quên mất huynh ấy! 
“ Tang Văn, chào buổi sáng!" Trương Tiểu Hạ nở một nụ cười chuyên nghiệp mà thân thiện của mình chào hỏi, nhưng đáp lại là lời hờ hững của Tang Văn. 
“ Ta ra ngoài đi săn!" 
Nhìn bóng dáng lủi thủi của Tang Văn rời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toi-thu-nhan-ta-lam-nu-hoang/2749189/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.