Chương trước
Chương sau
Như những gì ả ta đã đoán, mọi người đã xúm lại nhau mà bàn tán, nhưng vẫn có những lời nói không tin. Nếu Trương Tiểu Hạ muốn trộm thì đã trộm ngay từ đầu đã không mắc công dạy họ lửa và dự trữ lương thực rồi.

Khi được báo phát hiện ánh sáng của bảo thạch Thiên Hoàng liền chạy đến, nhưng không ngờ nó lại xuất hiện ở trước hang động của mình.

“ Sao nó lại xuất hiện ở trước hang của ta?"

“ Huynh còn hỏi sao? Chắc chắn giống cái trong hang ả ta đã trộm bảo thạch!" Xuân Yên không thể nào mà bỏ qua chuyện này được, giống đực ả đã chọn không thể bị cướp dễ dàng như vậy!

“ Cô ngậm miệng lại, tiểu Hạ nàng ấy không phải kẻ trộm!"

“ Vậy ngươi giải thích sao về những đốm sáng này?"

Mặc cho Thiên Hoàng giải thích đi chăng nữa thì mọi người vẫn không tin, bọn họ đứng bên ngoài đòi gặp Trương Tiểu Hạ cho bằng được.

Cũng phải, Ngọc Địa Bảo là thánh vật ban cho sức mạnh nên mọi người tỏ ra vẻ tức giận cũng đúng! Bọn họ không thể mất đi thứ đó nên không thể loại trừ khả năng những người lạ đến và quan tâm mà không có lý do.

Trương Tiểu Hạ ngủ say mãi trên sâu trong hang nhưng vẫn bị tiếng động làm thức giấc, cô nhìn về phía sau thấy Tang Văn đang ngủ ngon cô liền cười. Trương Tiểu Hạ vui vẻ đi ra xem mọi người sao lại tập trung trước cửa hang đông như vậy.

“ Mọi người có chuyện gì vậy? Sao lại tập trung ở đây đông thế?"



“ Thánh vật của bộ lạc, Ngọc Địa Bảo mất rồi!"

“ Đó là thứ gì vậy?" Trương Tiểu Hạ liền nhìn Thiên Hoàng mà hỏi, nhưng chưa kịp hắn trả lời thì Xuân Yên lại xía vào.

“ Cô đừng giả bộ không biết, có phải cô đã lấy nó không?"

“ Xuân Yên, tôi đã nói là tôi không biết, nếu biết thì nó có tác dụng gì mà tôi phải lấy? Chẳng lẽ mọi người nghi ngờ tôi lấy thứ mà chính tôi cũng không biết sao?" Trương Tiểu Hạ đưa ánh mắt nhìn tất cả mọi người, giờ phút này cô chợt nhận ra cho dù cô có làm tất cả những điều tốt đẹp cho bộ lạc đi nữa, thì vẫn không lấy được sự tín nhiệm tin tưởng của mọi người.

Tất cả đều im lặng mà không trả lơi Trương Tiểu Hạ cười trừ mà nói: “ Tôi đã làm tất cả mọi thứ cho bộ lạc, đến cả việc cứu sống cả bộ lạc, nhưng đổi lại cho tôi mọi người không trả cho tôi bất cứ điều gì cả, bây giờ lại vu oán cho tôi!"

“ Tiểu Hạ, nàng đừng buồn nữa ta tin nàng sẽ không lấy thánh vật!" Thiên Hoàng vội an ủi cô, hắn không tin giống cái thuần khiết của mình là một kẻ trộm, nếu có thì phải tận mắt thấy may ra hắn còn chút nghi ngờ.

Mùa đông lạnh giá lại có thêm gió tuyết, đứng trước cảnh này gió tuyết cũng không thể lạnh bằng lòng người. Cả một bầu không khí trở nên nóng không phải hơi ấm của con người, mà là sự tức giận của một giống cái làm tất cả mọi thứ nhưng lại không có được sự tin tưởng.

“ Tiểu Hạ, ta tin cháu sẽ không lấy trộm!" Tộc trưởng bước ra bảo vệ cho cô, lời tộc trưởng tiếp tục uy quyền trước mặt mọi người mà nói.

“ Mọi người có biết suy nghĩ không? Sao lại đổ lỗi cho con bé trong khi nó đã cứu sống tất csr chúng ta trong cái đói rét mùa đông? Nếu đã không ai tin, vậy ta sẽ cho người tìm kiếm nếu như bảo vật không phải là con bé lấy, tất cả người ở đây đều phải bị trừng phạt! Có ai có ý kiến gì không?"

“ Bà, bà không thể tin tưởng cô ta được, ả ta sẽ hại cả làng chúng ta rơi vào bọn thú nhân khác mất!"

“ Xuân Yên con im lặng đi, chuyện đâu còn có đó ta tin con bé không phải người như vậy!"



Trương Tiểu Hạ nhìn tộc trưởng sẵn sàng tin tưởng mình, cô như có được sự an ủi đầu tiên của người ngoài khiến cô phải bật khóc.

“ Tộc trưởng, cháu cảm ơn bà đã tin tưởng cháu!"

“ Ngoan đừng khóc, thánh vật sẽ sớm tìm lại được thôi!"

Trời tuyết lại bắt đầu đến, những trận tuyết dày đặc đéo đến khiến cho mọi người không thể ra ngoài để tìm kiếm, mà chỉ biết cầu nguyện cho cơn bão tuyết sớm đi qua. Trương Tiểu Hạ vẫn chưa quen với nhiệt độ lạnh ở nơi đây, lại còn không có đồ đủ ấm để mặc khiến cho cô mệt mỏi, nhiệt độ trong người lúc lạnh lúc nóng bất hoà với nhau, nhưng đó chỉ là cảm cúm bình thường, cũng may trước khi mùa đông đến cô có trữ một ít lá thuốc cảm.

“ Nàng lại lạnh rồi, lại đây ngồi với ta cùng sưởi ấm!"

Trương Tiểu Hạ ngồi vào trong lòng của Thiên Hoàng, làn da của cô chạm vào Thiên Hoàng rất dễ chịu, ngồi bên bếp lửa cháy đỏ rất ấm, uống thêm một ít nước gừng để giữ nhiệt cơ thể.

Cô còn phải suy nghĩ để làm sao có thể tìm lại được thánh vật đó để giải oan cho mình.

Mất thánh vật? Hình như có giai đoạn này? Sao mình có thể quên được chứ?!

Trương Tiểu Hạ loát một lúc cũng đã biết được thánh vật hiện được ở đâu, nhưng giờ đi lấy cũng không được nên đành phải chờ đợt cho cơn bảo tuyết đi qua. Cô cũng không sợ tên trộm sẽ di chuyển bảo vật đi tiếp, bởi cô biết nó không thể di chuyển trong cơn bão khi chỉ có một mình.

Lần này phải giải quyết cho rõ mới được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.