Trong cái đói rét này, đã có rất nhiều người chết, không chết vì đói thì chết vì lạnh. Giá lạnh nơi nguyên cổ này thật sự rất đáng sợ, ngoài những bông tuyết trắng ra còn có những tảng đá bất chợt rơi từ trời xuống mà không theo một quy luật nào cả, chính vì điều này mà hầu hết thời gian mùa đông mọi người đều ở trong hang.
Hôm nay vốn là một ngày đẹp trời, giữa trời lạnh có chút ánh sáng của mặt trời làm cho không khí ấm lên một chút. Nhưng cho dù trời có đẹp đến mấy Trương Tiểu Hạ cũng không muốn ra ngoài mà chọn nằm ườn ở hang để ngủ.
“ Tiểu Hạ, Thiên Hoàng hai người mau ra ngoài cổng bộ lạc đi, có rất nhiều thú nhân đến đấy!" Lưu Vũ hớt hả chạy vào, thở còn không ra hơi đã vội báo tin.
Trương Tiểu Hạ lười ngồi dậy, cứ ốm chăn ấm mà gọi Thiên Hoàng ra tiếp: “ Thiên Hoàng, có người gọi huynh kìa, ra xem họ nói gì mau cho thiếp còn ngủ!"
Lưu Vũ chưa thấy ai có lười đến mức ấy, đang tính gọi thêm thì Thiên Hoàng bước ra, trên tay còn có thịt khô và măng khô, có lẽ là đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ.
“ Thiên Hoàng đại nhân mà ta biết đây sao? Xem cưng vợ chưa kìa?"
“ Ngươi vừa nói có chuyện, mau nói đi!"
Trong khi chờ đợi Lưu Vũ luyên thuyên thì Thiên Hoàng đã nấu nướng xong và đem đến tận nơi cho vợ.
Lưu Vũ nói xong hơi cũng đã đứt tưởng hai người sẽ nghe mình nói và lo lắng, nhưng đến khi nhìn lại thì cả hai lại đang bón thức ăn cho nhau còn cười đùa vui vẻ.
“ Hai người có thôi đi không? Có nghe tôi nói gì không mà cả hai lại xem như không vậy hả?" Lưu Vũ tức điên lên mà hét về phía hai người.
“ Nói gì? Ngươi có thể nói lại không?"
Sự thờ ơ của Thiên Hoàng càng khiến cho Lưu Vũ điên tiết hơn. Con người ta khi có vợ vào cái khác hẳn, nhưng chỉ có mình Thiên Hoàng là không giống với những thú nhân giống đực khác, mặc dù bọn họ cũng đã có bạn lữ nhưng không giống Thiên Hoàng, hắn trước là mãnh thú lạnh lùng bá đạo không gần giống cái, giờ đây lại là một chú hổ trắng trong mắt chỉ có bạn lữ, mở miệng là Tiểu Hạ cuối câu cũng là tiểu Hạ, đến đau cả đầu.
“ Tôi nói là ở bên ngoài có rất nhiều thú giống của bộ lạc khác đang ở bên ngoài!"
“ Bọn họ ở đó làm gì? Không thấy lạnh sao?"
“ Đúng thế!" Một người nói một người phụ hoạ, Thiên Hoàng nói nhưng tay vẫn đút thức ăn cho Trương Tiểu Hạ
“ Tộc trưởng cho gọi ngươi đấy, Thiên Hoàng. Bên ngoài có bộ lạc xung quanh muốn gia nhập với bộ lạc ta, và tộc trưởng muốn cho gọi ngươi ra để hỏi ý kiến và xem xét tất cả! Nếu không ta cũng không đến đây để phải xem cảnh tượng này!"
Lưu Vũ thở dài muốn xoay người muốn rời đi nhưng vẫn muốn biết xem Thiên Hoàng có phản ứng ra sao nên đã liếc mắt lại nhìn, không nhìn không đau nhìn rồi lại thấy ngứa mắt.
Hai cái người này!
“ Lưu Vũ, chờ chúng ta một lát ta thay đồ rồi ra với huynh!"
“ Được được!"
Cứ thế Lưu Vũ đi gọi hai người từ lúc sáng sớm cho đến mãi nửa buổi sáng mới có mặt nơi cổng. Người của bộ lạc mới nhìn thấy cô đã vôi chạy tới nhưng bị uy quyền của Thiên Hoàng làm run bước. Trương Tiểu Hạ bị Thiên Hoàng bế lên trên vai, cô muốn xuống cũng không được vì hắn sợ bàn chân nhỏ bé đó sẽ bị lạnh. Cô ngồi trên vai Thiên Hoàng chỉ biết cười ngượng, vốn là ra xem náo nhiệt không nhờ trung điểm của mọi người lại là mình, một giống cái nhỏ bé ngồi trên vai của một mãnh thú uy lực.
“ Xin cô đấy, giống cái làm ơn hãy cho bộ lạc chúng tôi được kết vào với bộ lạc cô đi!!"
Những người này không hiểu lý do gì liên tục quỳ xuống mà van xin. Nhìn những con người không quen biết lại quỳ trước mặt mình, Trương Tiểu Hạ liền hoảng.
“ Các người mau đứng dậy đi, đừng quỳ dưới đất rất lạnh!"
Nhưng cho dù cô có nói thế nào đi chăng nữa thì người dưới đất vẫn quỳ.
“ Xin cô đấy, chúng tôi đã không còn nơi để ở rồi, nếu cô không thể cho chúng tôi kết vào bộ lạc, thì hãy làm ơn thương xót cho chúng tôi ít lương thực được không? Bọn trẻ và các giống cái đang rất đói!" Tộc trưởng đầu đàn mà quỳ xuống liên tục nói, trong ánh mắt còn có sự thất vọng nhưng vẫn có hy vọng.
“ Tại sao bộ lạc ngươi lại đến đây?"
“ Bộ lạc chúng tôi đã bị bộ lạc Nguyệt Long xâm chiếm và cướp hết những lương thực ít ỏi rồi!"
“ Xin các người đấy làm ơn thương xót chúng tôi với!"
Nhìn cảnh như vậy Trương Tiểu Hạ thật sự rất muốn giúp, nhưng người dẫn đầu không phải là cô nên cô chỉ biết im lặng mà quay sang hỏi tộc trưởng.
“ Tộc trưởng, ý bà ra sao?"
“ Sao là sao? Cô muốn cho những kẻ này vào bộ lạc để ăn hết lương thực của bộ lạc sao?" Chưa kịp để tộc trưởng nói thì cháu bà ta đã vội nhảy vào. Trương Tiểu Hạ nhìn cái khuôn mặt luôn giả vờ ngây thơ của Xuân Yên thì luôn ngứa tay, luôn muốn lao đến cào xét để xem lớp mặt thật của cô ta là gì?
“ Xuân Yên, cháu im lặng được rồi đấy!" Tộc trưởng liếc nhìn Xuân Yên rồi quay về phía Trương Tiểu Hạ với giọng nói nhẹ nhàng: “ Cô cứ cho ra ý kiến, nếu cô đồng ý thì bộc lạc cũng sẽ đồng ý, đúng không mọi người?"
“ Đúng vậy, những gì chúng tôi có đều là do cô chỉ dạy, chúng tôi nguyện nghe theo cô!"
“ Mọi người đừng nghe lời cô ta quá, nếu không mùa lạnh còn lại chúng ta sẽ chết mất!" Xuân Yên có cố nói hay thuyết phục đi chăng nữa thì cũng không nhận được gì.
“ Xuân Yên!" Một lần nữa cô ta bị bà mình gắt lên nên đành phải im lặng, chờ xem quyết định của Trương Tiểu Hạ..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]