Việc xé mặt nhau như vậy , đương nhiên sẽ không dùng cơm chung . Bữa chiều , Ngọc Nương biết Hề thị sẽ không cho mượn bếp nên dự định tới chỗ Mai tẩu tử mượn bếp tạm . Ngày mai Thẩm Tứ sẽ dựng một cái bếp nhỏ bên cạnh phòng nàng .
Nhưng La thị đột nhiên gõ cửa phòng, Ngọc Nương tò mò mở cửa ra .
La thị gương mặt nhăn nhó miễn cưỡng nở nụ cười lấy ra lồng cơm trên tay :
” Ta cũng không có đồ ăn gì , sáng còn dư lại bánh ngô . Các ngươi không có bếp , liền lấy ăn tạm đi .”
Ngọc Nương hơi giật mình nhìn La thị , nhưng nhìn Thẩm Đại chống tay cách đó không xa nhìn về hướng này . Liền hiểu đây là ý của Đại bá . Liền cảm kích nhận lấy :
” Cảm ơn đại tẩu . Ta sẽ rửa sạch bát rồi đem trả .”
La thị hơi khó chịu gật đầu đi khỏi , trượng phu quá hiền lương . Giờ này còn có thể nghĩ tới bọn họ , cũng không nghĩ tới sau này cuộc sống của bọn họ sẽ như thế nào . Tuy rằng nhị lão vẫn có sức làm việc , nhưng La thị ngày thường lười biếng . Lại có hai tiểu cô cửa không ra , nuôi dưỡng như tiểu thư nhà giàu . Càng nghĩ La thị càng bực bội .
Ngọc Nương cứ như vậy giải quyết bữa chiều bằng bánh ngô . Ngày mai có lẽ sẽ tốt rồi .
Sáng hôm sau Ngọc Nương dậy sớm hơn mọi ngày , ra giếng nước giặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toi-co-dai-lam-tan-nuong-tu/2807859/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.