Lưu quang lóe lên, thời không biến hóa.
Sở Dương lấy lại bình tĩnh, kiểm tra chung quanh, đồng thời tâm linh chi hải phản chiếu bát phương, chiếu rọi hết thảy mọi thứ trong phạm vi vạn mét chung quanh ở trong lòng.
"Quả thật không có thân ảnh của Phá Quân!"
Hắn không có đi thế giới Phá toái hư không mà là quay trở lại thế giới Phong Vân.
Hắn nhớ rõ lúc trước hắn bị Phá Quân truy sát, chật vật chạy trốn, phía trước là vách núi, sau cùng bất đắc dĩ mới quay lại Thiên Vũ đại lục. Bây giờ trở lại, trong lòng hắn không nói nên lời là tư vị gì.
Vách núi phía trước với hắn hôm nay không tính là gì.
Chung quanh mây trắng lượn lờ, một mảnh hoang vu.
"Trước tìm được người sống đã, xem thử nơi này rốt cục đã trôi qua bao lâu?"
Đây là lần đầu tiên Sở Dương quay lại thế giới đã từng tới, thế nên hắn không thể xác định được hiện tại là thời gian ngay lúc đó hay là đã qua bao lâu rồi?
Hắn đằng không mà lên, ngự kiếm phi hành.
Hắn dõi khắp thiên hạ, non sông tươi đẹp.
Tâm tình của Sở Dương không khỏi tốt hơn nhiều.
Ở Thiên Vũ đại lục, mặc dù hắn tính toán rất nhiều, giết không ít người, thậm chí có chút điên cuồng nhưng hắn một mực rất ngột ngạt. Bây giờ đi tới phiến thiên địa này, dù đối mặt với Đế Thích Thiên thì hắn cũng có tự tin có thể chống đỡ chính diện với đối phương, vậy nên tâm tình tự nhiên thả lỏng.
Nhìn xa xa phía trước, hắn phát hiện một thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460160/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.