Thiện Duyên rất muốn dốc sức đấu một trận cùng Quân Lạc Vũ để phân trên dưới, luận sinh tử.
Nhưng hắn lại rời đi, vội vã rời đi.
"Ngươi nếu thật tu luyện thành Khô Mộc tâm kinh thì sợ sau này sẽ có phiền hà!"
Quân Lạc Vũ cảm ứng được khí tức Sở Dương rời đi gấp rút thì thở dài thật trầm, kiểm tra xung quanh, quét ngang thập phương nhưng không phát hiện ra điều gì thì ngồi xếp bằng trong đám mây trắng, đọc sách lần nữa.
Ngự kiếm phi tiên, chớp mắt đã đi xa mấy ngàn dặm.
Sở Dương thấy sắp ra khỏi Huyền Vũ sơn mạch thì ngừng lại, sau đó quay ngược trở lại, xoẹt qua một đường vòng cung rơi xuống một ngọn núi phía dưới chân.
Phía sau là một sơn cốc.
"Ngươi lại phát hiện ra ta?"
Một lát sau, một người thanh niên dậm chân đến tựa như súc địa thành thốn, không có khí tức dao động.
Sở Dương ánh mắt bình tĩnh nói: "Ngươi hẳn là người của Trấn Sơn Vương phủ nhỉ?"
"Đúng thế!"
Đằng Thất gật gật đầu, hắn bị Trấn Sơn Vương phái đến nhưng một mực chưa từng xuất hiện mà là ẩn nấp ở lối ra của Huyền Vũ sơn mạch, muốn ôm cây đợi thỏ nhưng lại bị Sở Dương sớm phát hiện nên đành phải đuổi theo.
Sở Dương nói: "Ta một mực nghi hoặc, đằng đại lễ ta chuẩn bị cho Trấn Sơn Vương thì sao hắn lại không xuất thủ? Hóa ra đã đợi ở đây! Ngươi muốn giết hay muốn bắt ta?"
Đằng Thất cười nói: "Ngươi nếu hô gọi Quân Lạc Vũ chú ý đến đây thì ta sẽ giết ngươi, trong một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460158/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.