Gió mát đìu hiu, ưu sầu ngàn năm không đổi.
Mây trắng bồng bềnh cũng chỉ lần theo quỹ tích quá khứ xưa cũ.
Trên không trung lần nữa an tĩnh.
Nhưng đông đảo thiên tài lại cực kì không bình tĩnh, vốn tưởng rằng là một lần khiêu chiến nhẹ nhõm nhưng chứ nào ngờ khó khăn trắc trở như thế? Thậm chí trong bóng tối còn ẩn giấu không biết bao nhiêu đại năng.
Chỉ vì một người mà cả thiên hạ phải dõi theo.
"Ngươi muốn chiến một trận cùng ta?"
Sở Dương ánh mắt đạm mạc, băng lãnh vô tình.
"Đây là vinh hạnh của ta!"
Tuệ Nhân chắp tay trước ngực, khẽ cười nói.
"Vậy ngươi hãy đi chết đi!"
Sở Dương nào còn dông dài, tung chưởng, phong vân ngưng trệ, chỉ thấy một chưởng ấn kim sắc đột nhiên xuất hiện to chừng một trượng đập xuống phía đầu Tuệ Nhân.
"Đại Nhật Như Lai chưởng?"
Tuệ Nhân giật nảy cả mình, cũng cảm giác được hư không chung quanh ngưng trệ, giống như giam cầm hắn trong lồng khó có thể động đậy, hắn biết đây là uy năng ẩn chứa trong chưởng pháp, có hiệu quả chấn nhiếp tinh thần, lực lượng uy ép thiên địa.
"Mở cho ta!"
Tuệ Nhân trở tay một chưởng, đồng dạng là Đại Nhật Như Lai chưởng.
Một trên một dưới tựa hồ thực lực ngang nhau.
Nhưng chưởng ấn trên không trung là thần uy chân chính của phật tổ giáng xuống, dễ dàng đánh tan phản kháng của phật tử, đánh Tuệ Nhân bay ra ngoài.
"Thật mạnh!"
Tuệ Nhân rung động không hiểu, nếu không nhờ phật bảo trong ngực thôi phát uy năng thì hắn tuyệt đối sẽ bị chưởng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460154/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.