Chương trước
Chương sau
Sở Dương không ngự kiếm nhưng lăng không phi hành nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đi tới ngoài thành. Hắn không hề ẩn tàng khí tức mà mang theo nộ khí cuồng bạo tiến lên, cũng kinh động đến những cường giả thụ vệ hoàng cung.
"Kia là bệ hạ, sao hắn lại xuất quan, mà sao lại đi ra phía ngoài thành?"
Tần Quỳnh lúc này đứng lên, bay người lên phòng, thôi động cảm ứng lập tức phát hiện ra ngoài thành có một cỗ khí tức cường đại, sắc mặt lập tức biến đổi, quát to: "Huyết vệ ở đâu?"
Trong các nơi trong hoàng cung, ba mươi sáu huyết vệ lên phòng một lượt, một chân quỳ xuống nói: "Có thuộc hạ!"
Cho dù bọn họ đều là cường giả Tông sư có thể sánh ngang Đại tông sư nhưng trong lúc nhận được mệnh lệnh thì vẫn hết sức cung kính.
Tần Quỳnh quát to một tiếng: "Theo ta ra khỏi thành!"
Sau đó hắn lập tức nhân kiếm hợp nhất, phá không mà đi.
Ba mươi sáu huyết vệ cũng đồng thời thi triển ra nhân kiếm hợp nhất trong Thiên Diệt kiếm kinh, đi sát đằng sau.
Lý Tĩnh cũng lên trên nóc nhà, mặt trầm như nước, quát to: "Chiến tướng ở đâu!"
"Có thuộc hạ!"
Trong ngoài hoàng cung lập tức có tám mươi mốt cường giả Tông sư cường đại nhất đằng không mà lên, đây là vô song chiến tướng được bồi dưỡng đặc biệt. Sau khi bọn hắn xuất hiện cũng nhao nhao quỳ một chân xuống, chuẩn bị tiếp nhận mệnh lệnh.
Lý Tĩnh hít sâu một hơi, quay lại nói: "Từ Thế Tích, trong cung giao lại cho ngươi, ai dám loạn động thì trực tiếp giết chết!"
Từ Thế Tích đã xuất hiện trong hoàng cung, đứng ở phía ngoài cung điện, hắn mắt lóng lánh ấp ủ sát cơ nói: "Yên tâm đi!"
"Theo ta tiến lên!"
Nói xong, Lý Tĩnh đạp không mà đi.
Chín chín tám mươi mốt vị vô song chiến tướng theo sát sau.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Sở Nhất và cả Thạch Long cũng không dừng lại, lần theo khí tức Sở Dương lưu lại mà đi.
Đám người Thẩm Lạc Nhạc, Ngôn lão đại cũng nhao nhao xuất hiện nhưng không đuổi theo mà là đi tới bên cạnh Từ Thế Tích, thủ vệ hoàng cung.
Tôn đạo trưởng vừa sải bước ra liền đi tới đứng bên cạnh Từ Thế Tích, râu bạc đong đưa, tiên phong đạo cốt, trên mặt tuy có vẻ mặt ngưng trọng nhưng lại không có bao nhiêu lo lắng.
"Lão tiên trưởng, rốt cục là chuyện gì vậy?"
Liễu Trinh năm nữ cũng nhao nhao chạy tới, các nàng đều không phải là nữ tử nhu nhược, tu vi thấp nhất cũng đã là tiên thiên cảnh, như Liễu Trinh và Loan Loan thì đã đạt đến Tông sư cực hạn, tùy thời có thể đột phá.
Các nàng cảm ứng được biến hóa bên ngoài nên lập tức tới.
"Sở Dương xuất quan, có lẽ phát hiện ra chuyện gì đó không ổn nên lập tức đi xem một chuyến!"
Ở trong hoàng cung thì cũng chỉ có Tôn đạo trưởng dám gọi thẳng tên Sở Dương.
Từ Thế Tích cau mày nói: "Chuyện gì lại khiến bệ hạ tức giận như vậy?"
Tôn đạo trưởng cười lạnh nói: "Còn chuyện gì nữa, chẳng qua là những lão bất tử sắp trở về với cát bụi mà thôi!"
Từ Thế Tích thân thể đại chấn, nói: "Nếu thế thì bệ hạ hắn?"
Tôn đạo trưởng tự tin nói: "Yên tâm đi! Lúc trước hắn đã có thể oanh sát Tịnh Minh thì huống chi hiện tại? Đã không đủ gây sợ. Những lão bất tử chia không ở trong quan tài kéo dài hơi tàn mà lại ra ngoài nhảy nhót, thật đáng tiếc, bọn hắn bỏ qua cơ hội tốt nhất, cũng triệt để chọc giận Sở tiểu tử, phen này có trò hay để xem!"
Liễu Trinh vẫn rất lo lắng hỏi: "Bệ hạ thật không có chuyện gì chứ?"
Tôn đạo trưởng cười nói: "Yên tâm đi, ngươi hẳn phải lo lắng cho đám lão bất tử kia mới phải!"
Mọi người không khỏi thở hắt ra, chỉ có Loan Loan là nhếch miệng toát ra vẻ lo lắng.
Ngoài thành, Sở Dương chạy tới nhanh như chớp.
Cự Côn Tử sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, trước ngực là một mảng lớn máu hiển nhiên mới phun ra không lâu. Hắn đang chật vật chạy trốn mà mục tiêu chính là trong thành Lạc Dương, chợt thấy Sở Dương nên vội vàng ngừng lại, rống to: "Sở Dương, đi mau, nhanh đi!"
Cự Côn Tử nói tiếp: "Lưu được núi xanh lo gì củi đốt, đi mau, nhanh đi!"
Nói xong hắn nhìn sang đằng sau, chặn người đuổi theo. Hiển nhiên, hắn trốn đi phía thành Lạc Dương là để báo tin cho Sở Dương.
Sở Dương đi tới bên người Cự Côn Tử, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại dâng lên sự cảm động đã lâu không có, nói: "Ta sao có thể đi được? Sao dám đi?"
Loại cảm giác này đã rất lâu rồi hắn chưa nếm lại, nhưng mà lão đầu nhi đáng yêu này lại khiến hắn cảm động khó tả.
Cảm động là một thứ cảm xúc cực kì xa xỉ.
Hắn hiểu được, ắt là Cự Côn Tử đạt được tin tức nên sớm ngăn cản nhưng rốt cục không thể địch lại mới chạy đi báo tin.
Cự Côn Tử nói: "Ngươi còn thì Đại Sở còn, ngươi mất thì thiên hạ này lập tức mất đi hy vọng! Nhanh đi đi, ta liều cái mạng già này cũng giúp ngươi ngăn trở bọn hắn."
Sở Dương đưa tới một viên đan dược, sau đó tiến lên mấy bước ngăn trước người Cự Côn Tử, nói: "Tiền bối cứ giao cho ta! Ta cũng đã từng nói, ta muốn trấn áp bát hoang, thôn thổ vũ trụ thì ta há có thể trốn tránh? Với lại, bọn hắn xứng sao!"
Cự Côn Tử tức giận giậm chân một cái nhưng lại không thể làm gì được, trước nuốt đan dược Sở Dương cho hắn, sau lại nói: "Ài, ngươi, sao ngươi lại không nghe ta hả? Bọn hắn mỗi người đều không kém gì Tịnh Minh lúc trước đâu!"
Phía trước có bốn vị lão giả, đằng sau cũng đi theo mấy chục người.
Sở Dương không nhận ra ai cả, nhưng khí tức cường đại của bọn hắn ẩn ẩn khiến cho không gian cũng không thể ổn định.
Hắn biết những người này là những nhân vật đứng ở trên đỉnh của võ đạo.
Sở Dương liếc qua, chậm rãi nói: "Chính các ngươi muốn giết ta hả?"
Một vị lão ni lạnh lùng nói: "Ngươi chính là Sở Dương? Quả nhiên là long phượng trong loài người, thật đáng tiếc, ngươi lại là đại ma chuyển thế không được phép tồn tại trên đời này, vì thiên hạ vạn dân, vì thiên địa thái bình, bọn ta không thể không trừ bỏ tên ma đầu nhà ngươi!"
Sở Dương nhìn nàng nói: "Ngươi là Tịch Ni của Từ Hàng Tĩnh Trai nhỉ!"
"Chính là bần ni!"
Tịch Ni cũng không vội động thủ, nàng cũng muốn kiến thức thử vị Sở Hoàng nhanh chóng bình định thiên hạ, chém giết Tịnh Minh này rốt cục có gì khác biệt.
Sở Dương gật gật đầu, sau đó nhìn đại hòa thượng hỏi: "Không biết pháp danh của đại sư là?"
Đại hòa thượng chắp tay trước ngực để thi lễ, sau đó nhìn Sở Dương nói: "Bần tăng từ Đa Lâm tự, pháp danh Ngộ Năng! Nếu ngươi theo ta về Đa Lâm tự diện bích hai mươi năm để diệt đi lệ khí, hóa đi ma tính thì sẽ trả lại tự do cho ngươi, thế nào?"
Sở Dương cười nói: "Đại sư nghĩ ta sẽ đáp ứng sao?"
Ngộ Năng trầm giọng nói: "A Di Đà Phật, thế nhân nhiều ngu muội, không biết tục trần khổ, Sở thí chủ, ma tính của ngươi thật quá nặng!"
Sở Dương không tiếp tục để ý mà là nhìn sang lão giả khoác da thú, mặt mũi tràn đầy rau, nói ra: "Ở trên người ngươi, ta cảm thấy hương vị hàn phong, ngươi hẳn là đến từ cực bắc đi!"
Người này bập bẹ nói Hán ngữ nhưng cũng có thể nghe rõ: "Đúng! Phía bắc thảo nguyên có một chỗ băng lạnh, ta sinh hoạt tại đó! Nghe nói trung thổ có ma đầu xuất thế, muốn hoành hành thế gian, diệt vong Đột Quyết nên không thể không đến. À, ta tên là Châm Mộc Thiết."
Sở Dương nhẹ nhàng trả lời: "Ngươi nói rất đúng, ta chính muốn diệt Đột Quyết, vốn định lưu cho các ngươi ít hạt giống nhưng hiện tại xem ra là không cần thiết."
Châm Mộc Thiết giận dữ nói: "Thật can đảm!"
Sở Dương nhìn người thứ tư, nói: "Trên người ngươi có sự dã man của dân man di chưa được giáo hóa, cũng có mùi tanh của gió biển, hẳn là đến từ Cao Ly nhỉ?"
"Chính phải, ta tên Bàn Đại Hải!"
Đây là một lão đầu béo ị với vẻ mặt vui cười, nhưng tên của hắn lại khiến khóe miệng Sở Dương giật một cái.
"Bàn Đại Hải, quả nhiên tên rất hay, tên rất hay!"
Sở Dương hung hăng gật đầu, sau đó nhìn ra sau lưng bốn người, những người kia không phải là Tông sư tới từ Đột Quyết thì cũng đến từ Cao Ly, đương nhiên cũng có cả những trưởng lão của Từ Hàng Tĩnh Trai lẫn Đa Lâm tự.
Lúc này, đám người Tần Quỳnh đã đuổi tới, nhao nhao đứng sau lưng Sở Dương.
Ở một bên khác, có hơn mười người cũng đánh tới chớp nhoáng nhưng không có đến chỗ Sở Dương cũng như đám Tịch Ni mà là dừng ở dằng xa nhìn qua bên này.
Sở Dương nhìn sang, ngữ khí băng lãnh trước nay chưa từng có: "Chúc Ngọc Nghiên, ta chưa từng muốn giết ngươi!"
Ở nơi đó, thình lình có Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên, ở trước mặt nàng là một vị lão giả hết sức âm trầm cùng hơn mười vị cường giả hiển lộ ra tu vi Tông sư.
Chúc Ngọc Nghiên lạnh lùng nói: "Âm Quý phái là tâm huyết cả đời ta, ta dâng hiến hết thảy cho nó nên há có thể để nó biến mất?"
"Thôi được! Nếu như không ngại thì giới thiệu cho ta biết vị tiền bối kia đi?"
Sở Dương nhìn sang lão giả ở phía trước, còn có một vị trung niên nhân cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Khưu Nhân Độ không đợi Chúc Ngọc Nghiên giới thiệu thì cao giọng nói: "Lão phu Khưu Nhân Độ, Tà Đế Hướng Vũ Điền cũng phải gọi ta một tiếng sư huynh. Tiểu bối nhà ngươi lại diệt đi nhị phái lục đạo ma môn, đoạn đi truyền thừa của ta nên ta há có thể không giết ngươi?"
"Hóa ra lại còn dư nghiệt như ngươi, rất tốt!"
Sở Dương nói xong thì nhìn trung niên nhân ở sau hắn, nói tiếp: "Nếu như ta đoán không nhầm thì vị này hẳn là Tà Đế Thạch Chi Hiên nhỉ?"
Thạch Chi Hiên tiến lên trước một bước, âm vang nói: "Đúng vậy!"
Sở Dương nói: "Ấn tượng của ta về ngươi cũng tạm được, dù sao ngươi đã từng hóa thân Bùi Phỉ, làm quan tại Đại Tùy, chia rẽ qua Đột Quyết. Cho dù ta diệt đi ma môn thì cũng chưa từng gây sự với ngươi, nhưng tại sao ngươi lại muốn xuất hiện ở đây?"
Thạch Chi Hiên khẽ thở nhẹ một tiếng, than: "Truyền thừa đoạn tuyệt nên không thể không xuất hiện!"
"Thôi được, căn bản chẳng có gì đúng sai, chỉ có ngươi chết ta sống thôi!"
Nói xong, Sở Dương tập trung nhìn sang một người khác, nói giọng thâm hàn trước nay chưa từng có: "An Long, ta sẽ để cho ngươi nếm thử tư vị phản bội ta!"
An Long run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệnh.
"Tiểu gia hỏa, ngươi tưởng hôm nay ngươi có thể sống được sao?"
Khưu Nhân Độ cười lạnh, suất lĩnh Chúc Ngọc Nghiên và Thạch Chi Hiên đi tới phía bọn người Tịch Ni.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.