Liễu Trinh lặng yên đóng cửa phòng, đi ra thư phòng.
Nàng biết chuyện của Tôn đạo trưởng là quan trọng nhất nên không thể quấy nhiễu, cũng không thể nghe nhiều. Sau khi đi ra, nàng cũng phất tay ra hiệu cho những thị vệ thối lui ra xa.
Sở Dương đến đây mục đích chính yếu nhất là thôi diễn công pháp, thu thập tài nguyên luyện chế đan dược để nâng cao tu vi, còn những chuyện còn lại chẳng qua thuận thế mà làm thôi.
Có một số chuyện thấy ngứa mắt, có mấy người để hắn chán ghét, cũng có nhiều thứ khiến hắn thở dài, tới đây một lần nên thuận theo tâm ý làm một phen thôi.
Không hổ thẹn, không hối hận, mọi chuyện đã làm không thẹn thiên địa, không thẹn lương tâm.
Sở Dương hết sức kích động hỏi: "Tôn đạo trưởng, thật thành công?"
Những ngày này, sau khi xử lý hết sự vụ bên ngoài thì Sở Dương liền ở chung với Tôn đạo trưởng để tiến hành lĩnh hội, chỉnh lý, phân tích, chỉnh hợp và thôi diễn, tuy có mô hình đại khái nhưng muốn thành công bước cuối cùng thì còn cần nỗ lực không nhỏ.
Không nghĩ tới hôm nay Tôn đạo trưởng lại mang đến niềm vui bất ngờ cho hắn.
"Ngươi đến xem!"
Tôn đạo trưởng không khách khí, trực tiếp nhấc bút viết xuống tâm pháp tổng kết.
Sở Dương chăm chú nhìn, không ngừng gật đầu
Tổng cộng tám ngàn câu bao quát cả người, thông hành khiếu huyệt, dệt thành một mạng lưới cực lớn, bao gồm mỗi một chỗ trong cơ thể.
Sau khi xem, Sở Dương trực tiếp nhắm mắt lại, lẳng lặng lĩnh hội, thuận thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460122/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.