"Hai người thôi cái điệu bộ ân ân ái ái này đi. Có còn thấy ai đang đứng ở đây không?"
"Hơ, Trúc?" – Y Nhiên ngơ ngác đưa mắt lên, bỏ qua thân hình Vân Hà, đến nơi giọng nói phát ra. Cô ngạc nhiên, sao Vân Hà lại đi chung với Trúc?!
Thanh Trúc thấy Vân Hà vừa buông Y Nhiên của cô ra thì lập tức khóc sụt sùi, vừa khóc vừa cáo trạng với bạn thân. Y Nhiên còn chưa kịp cất lời hỏi tại sao hai người đi chung với nhau thì đã nghe thấy một tin động trời.
"Y Nhiên, Y Nhiên, hồi nãy tớ, hức, tớ bị sàm sỡ."
Vân Hà trợn trắng tròng mắt, cảm thán trong lòng. Diễn viên chuyên nghiệp có khi còn thua xa nữ chính nữa đấy chứ. Nước mắt chứ có phải nước giếng đâu mà như có van ấy, mở thì chảy ra, đóng thì ngưng lại.
Vừa nãy còn cứng rắn kề dao uy hiếp cơ mà, giờ lại...
Không biết nói sao.
Mà có khi gặp được người quen mới buông lỏng tính cảnh giác.
Vân Hà biết ý, lập tức đi khỏi chỗ đó, tiến đến các kệ sách bắt đầu lựa chọn sách tham khảo. Để lại một nơi riêng tư cho hai nàng tâm sự.
Nhưng mà hình như cũng không riêng tư cho lắm! Thôi, thoải mái là được!
Nơi này là thư viện của thị trấn, ngày thường tiếp đón rất nhiều học sinh đến ôn bài. Ba cái chuyện áp lực học hành, thi cử, điểm số khiến học sinh khóc vang lên thì không nhìn thấy một trăm cũng là chín mươi chín. Vì thế, chẳng có một ai đưa ánh nhìn khó hiểu về phía hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-tu-nhien-thanh-phan-dien-alpha/500563/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.