"Con đã ngủ cả ngày rồi đó, dậy được không con gái?"
"Ưm...dạ."
Y Nhiên chậm chạp ngồi dậy, cô xoa xoa hai bên thái dương. Ngủ nhiều cũng mệt quá đi mất!
"Có còn khó chịu chỗ nào không con?"
"Đỡ nhiều rồi mẹ. Chắc là sắp hết rồi."
"Uống viên thuốc ức chế đi rồi xuống nhà nhé."
Y Nhiên đỡ lấy ly nước và thuốc viên, cô không do dự mà uống ực liền một phát. Đã khát quá đi!
Mùi hạnh nhân...thơm quá.
Y Nhiên tỉnh táo lại, phát hiện trên tay cô là một chiếc áo thun trắng trơn, thoang thoảng mùi thơm hạnh nhân. Cô ngây ra, cố gắng không nghĩ đến cái khả năng kia.
Không biết là nghĩ đến cái gì, Y Nhiên đứng phắt dậy, chạy một mạch xuống nhà. Cô đưa áo lên và hỏi với chất giọng cao chót vót, khác hẳn giọng khàn đặc khi vừa thức dậy: . Google ngay trang -- trumtru yen. M E --
"Cái áo này là của ai vậy mẹ?"
"Ơ... của Vân Hà."
"HẢ???"
"Con hả hả cái gì? Mẹ thấy con ôm nó, rúc vô cái áo có khác gì con sâu đâu mà giờ hả hả với mẹ."
Không biết là nhớ tới cảnh tượng gì mà mặt Y Nhiên đỏ hồng như một quả cherry ngọt ngào, cô lí nhí bảo mẹ đừng nói nữa, quá xấu hổ rồi.
Trong mơ cô đã thấy Vân Hà hôn cô, vừa hôn vừa dùng pheromone an ủi cho cô. Cô thoải mái đến ngất đi luôn. Trời ơi! Càng muốn quên thì càng nhớ rõ. Môi của Vân Hà, mềm lắm! Tay thì ôm lấy eo của cô, nhiệt độ từ bàn tay to đấy làm cả người cô nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-tu-nhien-thanh-phan-dien-alpha/500561/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.