Bên này nam chính đang giải toả cơn giận thì Vân Hà đã thủng thẳng đi về. Con đường này, đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Bầu trời cố níu giữ vài tia sáng cuối cùng của mặt trời, nhưng ngài ta đã quyết tâm "dứt áo ra đi". Màn đêm nhanh chóng bao trùm đất trời.
Vân Hà xuýt xoa đau. Đấm đau ghê! Dù sao cũng là một khuôn mặt đẹp mà tại sao có thể ra tay nặng như vậy nhỉ? Đúng là đồ không biết thương hoa tiếc ngọc!
Vân Hà mở cửa, bước vào nhà. Phòng khách có tiếng vang lên. Hẳn là ba mẹ Lê đang cùng nhau xem ti vi. Vân Hà bèn đi thẳng đến đấy.
"Sao con bị thương? Ai đánh con?"
"Em họ Y Nhiên đánh ạ. Là con chọc cậu ta trước."
Ba mẹ Lê hết hồn một phen. Con gái mình nổi tiếng là đứa ngoan ngoãn, có bao giờ chọc giận ai. Nếu có dịp để ông bà được khoe con, hẳn là ông bà có thể phát biểu thành một bài diễn văn luôn ấy chứ. Thế mà hôm nay con mình lại chủ động chọc người ta!?
"Con... em họ Y Nhiên là ai?"
"Dạ là lớp trưởng của con, cậu bạn nằm viện 6 tháng đấy ạ."
Ba Lê "à" lên một tiếng, hoá ra là họ hàng, giờ ông đã hiểu tại sao Y Nhiên hay ở phòng cậu bé đó rồi.
"Nhưng sao lại đánh con?"
"Chuyện đó thì... từ từ con nói, bây giờ con có chuyện muốn hỏi ý kiến ba mẹ."
"Khoan đã, mẹ muốn hỏi trước."
Vân Hà chưng hửng, ai mà ngờ mẹ cô không đi theo kịch bản thế này.
"Ơ, dạ."
"Con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-tu-nhien-thanh-phan-dien-alpha/500558/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.