Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Mộ Từ Liên xoay người vừa vặn tránh đi vật thể lạ đang bay tới nhưng nửa đường lại cắn răng quay trở lại, chỉ bởi lúc ánh sáng chiếu đến hắn liền nhìn rõ hóa ra vật thể lạ này chính là Quân Hiên Thành.
Và thế là Mộ Từ Liên dang tay ôm trọn nam chính, cả hai theo quán tính bay đập thẳng vào tường.
Cho dù Mộ Từ Liên đã dùng chân hãm lại nhưng thời gian quá ngắn căn bản không có mấy hiệu quả, cuối cùng vẫn phải hứng một cú đau.
Sau lưng truyền đến cảm giác đau rát khi bị đá quẹt qua, Mộ Từ Liên hận không thể thăng ngay tại chỗ.
Khói mù tan đi, để lại cảnh tượng một lớn một nhỏ nằm đè lên nhau trên đống đất đá vừa bị nổ tanh bành. Quân Hiên Thành lồm cồm nhổm đầu dậy, lo lắng hỏi: "Sư tôn, người có sao không?"
Mặc dù trong lòng đang gào thét Mộ Từ Liên vẫn mỉm cười đáp lại: "Vi sư không sao, con xuống khỏi người ta cái đã." Sau khi nói xong Mộ Từ Liên mới thấy bản thân còn đang ôm người ta, liền xấu hổ bỏ tay ra đứng dậy.
Mộ Từ Liên nhìn cái lỗ to trên vách đá, thở dài một hơi.
May mà lúc nãy hắn quay lại đỡ Quân Hiên Thành, nếu không với thân thể yếu ớt kia sợ là đụng rớt mất nửa cái mạng.
Mộ Từ Liên xoa đầu Quân Hiên Thành, phủi bụi trên người cho y rồi lại nói: "Ta đã hứa sẽ bảo vệ con mà."
Quân Hiên Thành đứng im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-thanh-phao-hoi-chi-muon-lam-mot-su-ton-guong-mau/2597737/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.