"Choang!"
Thím Chu ở bên ngoài nghe thấy âm thanh giòn giã vội vàng chạy vào nhà bếp, thanh niên tuấn tú sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh bồn rửa tay, nhìn chằm chằm mảnh thủy tinh rơi vỡ, hồn vía dường như lại bay lên mây rồi.
Thím Chu bị anh dọa hết hồn, "Cậu Trì, cậu không cắt vào tay chứ?"
Trì Diệc đột nhiên khôi phục tinh thần, miễn cưỡng cười đáp lại, "Không có chuyện gì đâu, lúc nãy tôi trượt tay. Xin lỗi, làm vỡ chiếc cốc mất rồi."
Thím Chu cười ha hả khom lưng nhặt mảnh thủy tinh, Trì Diệc vội vàng nói: "Để tôi dọn cho." Vừa dứt câu đã xoay người đi tìm cây chổi cùng xẻng hót rác quét sạch đống bừa bộn.
Thím Chu nhìn một loạt động tác lưu loát của anh, ánh mắt lộ ra vẻ hiền từ thường thấy ở những người lớn tuổi, rất yêu thích chàng trai trẻ có thể chăm lo việc vặt trong gia đình này.
"Đây là cốc của thiếu gia Ngộ Chu phải không?"
Thím Chu tinh mắt nhận ra hoa văn từ đống thủy tinh vụn, sắc mặt nhất thời thay đổi. Tính cách của cậu chủ nhỏ trong nhà rất xấu, làm vỡ cốc khẳng định không dễ dàng được cho qua.
Trì Diệc cúi đầu lúng túng cười: "Phải, ngày mai tôi sẽ mua cái mới về xin lỗi cậu ta."
Thím Chu thở dài.
Trì Diệc ngơ ngẩn đứng tại chỗ, anh cần về phòng để khôi phục tinh thần, nhưng anh đâu có biết mình ở phòng nào!
Không sai, Trì Diệc chính xác là đột ngột xuất hiện ở nơi này, một giây trước anh còn đang đọc kịch bản trong ngôi nhà của mình, một giây sau không hiểu sao đã lạc vào căn bếp kì lạ, giật nảy người làm rơi chiếc cốc vỡ tan.
Thím Chu kì quái nhìn anh: "Cậu Trì có chỗ nào không thoái mái sao?"
Trì Diệc lúng túng nói: "Không có gì đâu."
Thím Chu tự động lý giải thái độ của anh là sự xấu hổ khi làm hỏng đồ, không muốn nhắc tới chiếc cốc tránh khiến anh khó xử, săn sóc nói: "Cậu Trì vừa tới nơi này chắc chưa kịp thích nghi đâu nhỉ? Tôi thấy cậu Trì cũng có lúc đi nhầm phòng đây này."
Các thiếu gia trong nhà họ Lục đều ở trên tầng hai, một hàng cửa phòng giống nhau như đúc, cậu Trì mới tới hai ngày không nhớ là chuyện bình thường.
Trì Diệc vội vàng nói: "Lúc nãy chưa kịp nhìn kĩ."
Thím Chu cười cười chỉ về một hướng: "Là căn phòng này."
Trì Diệc thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn một tiếng rồi quay lại nơi ở của mình.
Anh đóng cửa, biểu cảm trên mặt nhất thời không khống chế nổi, lập tức dựa cửa ngồi xuống, nỗ lực làm rõ tình cảnh chính mình hiện giờ: Anh vốn là diễn viên hạng hai, đảm nhận vai nam phụ trong bộ phim truyền hình, trong một đêm lập tức nổi tiếng. Rất nhanh đã nhận được kịch bản phim chuyển thể từ tiểu thuyết siêu hot, sau đó....
Trì Diệc nhớ tới cái tên "cậu chủ nhỏ Lục Ngộ Chu" trong miệng bác gái kia, sắc mặt lập tức suy sụp: Đó không phải tên nam chính trong kịch bản anh mới cầm hay sao?
Trì Diệc di chuyển vòng quanh căn phòng của mình, trên bàn toàn sách là sách, Trì Diệc lật một trang, quả nhiên bên trên viết tên chủ nhân Trì Trọng Kiều.
Trì Diệc: "..." Đây không phải pháo hôi (*) trong tác phẩm đó ư? Anh thật sự đã xuyên vào tiểu thuyết mất rồi!
(*) pháo hôi: nhân vật phụ hi sinh, bia đỡ đạn, gạch lát đường, chuyên bị lợi dụng để làm phông nền nổi bật nhân vật chính.
Hiện tại có phải anh nên cảm ơn sự kính nghiệp của bản thân, trước khi bắt đầu khai máy còn mua tiểu thuyết về xem trước? Nhưng anh chưa kịp đọc xong, lúc đó mới lướt qua một phần ba, tỉ mỉ ghi nhớ những yếu tố liên quan đến vai diễn của mình. Diễn biến chính tập trung ở phần giữa, phân đoạn sau khi nam chủ Lục Ngộ Chu trưởng thành và bắt đầu dấn thân nơi thương trường, đất diễn của Trì Trọng Kiều gần như chỉ ở phần đầu truyện. Trì Diệc không hiểu gì về tranh chấp thương mại, chi tiết nhảy tắt bỏ xót đương nhiên không đếm xuể.
Vì vậy dù Trì Diệc đại khái nắm được hướng đi của nội dung, nhưng điều đó vô dụng y như việc đọc tiểu thuyết chỉ biết trước kết cục HE hay BE vậy, chẳng thể trông đợi nhiều.
Lại nói đến phân vai nam "n" Trì Trọng Kiều, anh vốn có một gia đình rất hạnh phúc, ông nội là chiến hữu với ông lão bên nhà họ Lục, sau đó vì cứu ông Lục mà hi sinh, ông Lục cảm động và nhớ nhung mối ân tình này khôn kể xiết, vẫn luôn chăm lo cho nhà họ Trì. Đúng lúc Trì Trọng Kiều tranh chấp với chủ nhà trọ, tạm thời không tìm được phòng thích hợp nên tạm trú tạm vắng tại Lục gia.
Ấn tượng của Trì Diệc với nam chính cũng rất mơ hồ, chỉ nhớ rằng trước đây nam chính là người có tính cách khó chịu, đến cuối cùng bị chúng bạn xa lánh mới bắt đầu trở nên tha hóa.
Hơn nữa vận khí của nam chính trong kí ức Trì Diệc rõ ràng vô cùng, số lần mà Lục Ngộ Chu gặp may chẳng chênh lệch so với Trì Diệc là bao, ít đến mức khiến người ta phát điên.
Phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết này là kịch bản anh nhận được ngay khi vừa nổi tiếng, đóng vai con rối bị sai khiến Trì Trọng Kiều, so ra còn kém cả vị trí nam thứ ba. Dù ở tiểu thuyết hay trong kịch bản, anh đều chỉ xuất hiện ở những phân cảnh mở đầu, sau đó vì đắc tội nam chính dẫn đến kết cục đi lĩnh cơm hộp(*).
(*) đi lĩnh cơm hộp (领盒饭): khi phần diễn của một diễn viên kết thúc thì diễn viên sẽ được nhận cơm hộp, nhân vật trong phim của diễn viên đó hoặc là chết hoặc là biến mất hoàn toàn.
Trì Diệc thở dài. Anh nhớ việc duy nhất Trì Trọng Kiều làm đắc tội với nam chính là bê cốc sữa bò chứa thuốc ngủ cho nam chính uống, khiến cậu ta ngủ li bì hai ngày, bỏ lỡ kì thi đại học đầu tiên.
Mà bản thân Trì Trọng Kiều cũng đâu biết bên trong cốc sữa pha cái gì, anh chỉ nghe theo lời Lục Trác – anh trai của Lục Ngộ Chu mà đưa cốc sữa cho cậu. Đến khi sự việc bị phát hiện thì không ai điều tra ra Lục Trác, người xui xẻo đầu tiên là Trì Trọng Kiều.
Trì Diệc bật điện thoại di động, bên trên hiện thời gian ngày mùng 6 tháng 6: Mặc dù anh biết kịch bản, thậm chí có suy nghĩ cứu vớt sự tình, nhưng nam chính Lục Ngộ Chu bị chuốc thuốc ngay trước kì thi tốt nghiệp trung học, nếu không lầm chính là hôm nay. Trong chiếc cốc anh đánh vỡ chắc chắn chứa sữa bò pha thuốc ngủ.
Nói cách khác, anh đến chậm mất rồi.
Trì Diệc đóng cuốn sách trước mặt lại, trên bìa ghi sáu ký tự << Giáo trình rèn luyện kĩ năng>>
Trì Diệc thở dài, điều duy nhất an ủi anh hiện giờ là Trì Trọng Kiều cũng học khóa diễn xuất chuyên nghiệp, hơn nữa học kỳ này đã lên năm tư.
Trì Diệc nằm trên giường nghĩ về những điều nên làm ngày mai, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có con đường đánh thức Lục Ngộ Chu. Tuy rằng anh không chắc người uống hết cốc thuốc ngủ có thể tỉnh lại ngay hôm sau hay không, hơn nữa còn bại lộ mình rõ ràng biết bên trong sữa chứa cái gì lại không tố cáo vân vân... xét tất cả sự việc phát triển sau đó khẳng định anh luôn là người thảm nhất, thôi thì đành coi ngựa chết thành ngựa sống đi (*).
(*) Coi ngựa chết thành ngựa sống [死马当做活马]: ý chỉ dù đã biết khó khăn, hết đường nhưng vẫn phải cố gắng đến cùng
Trì Diệc vẫn rất lạc quan, lúc cầm quần áo đi tắm còn đứng trước gương cười cười: Không chừng chết rồi có thể quay về thế giới thực, anh chỉ vừa nổi tiếng trong giới giải trí, không nỡ từ bỏ sự nghiệp mà mình liều mạng cố gắng bao nhiêu năm.
Nhưng từ ngày hôm nay trở đi, anh phải nhớ kĩ một điều, tên của anh là Trì Trọng Kiều.
Ngày tiếp theo.
Trì Trọng Kiều bị năm hồi chuông báo thức liên tục reo vang gọi tỉnh, khó khăn bò dậy trên giường. Điều khiến Trì Trọng Kiều vui nhất là bản thân đã tìm được kí ức nguyên chủ trong giấc mộng đêm qua, coi như hôm nay gặp người thân cũng có thể nhận mặt.
Trì Trọng Kiều vệ sinh cá nhân xong thì nhìn thời gian, đã sắp tới bảy giờ.
Môn thi đại học đầu tiên bắt đầu lúc chín giờ, bảy giờ mười Trì Trọng Kiều vẫn đi tới đi lui. Từ nhà họ Lục đến phòng thi của Lục Ngộ Chu mất ít nhất bốn mươi phút, trong điều kiện đường thông hè thoáng.
Theo tác phẩm gốc, tuy sữa bò của Lục Ngộ Chu pha thêm thuốc ngủ nhưng chỉ khiến cậu dậy muộn hơn dự kiến, vốn vẫn có thể tới kịp giờ thi, xui xẻo thay đèn đỏ trên đường liên tiếp bật sáng, thậm chí kẹt xe tắc nghẽn mất vài đoạn. Chờ khi Lục Ngộ Chu đến nơi thì cửa trường thi đã đóng chặt rồi.
Lục Ngộ Chu bỏ lỡ lần thi đại học đầu tiên.
Trì Trọng Kiều nhớ tới lập tức đau lòng. Hết cách, ai bảo chính anh cũng xui xẻo như vậy, thực sự thấu hiệu loại cảm giác bị bức đến đường cùng này.
Trì Trọng Kiều đứng trước tấm gương lớn, nhìn khuôn mặt tuấn tú mà xa lạ bên trong, thở dài một hơi xoay đầu rời khỏi phòng ngủ.
Anh vẫn nên đi gọi người thôi.
Một khi Trì Trọng Kiều quyết tâm làm việc gì, trong quá trình chắc chắn không tồn tại sự dao động, bởi vậy anh chẳng hề do dự gõ vang cửa phòng Lục Ngộ Chu.
Sau ba lần gõ, cửa phòng bật mở ra. Thiếu niên 17 tuổi đang độ trưởng thành có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Lục Ngộ Chu sở hữu nhan sắc đào hoa trêu trọc lòng người, đuôi mắt nhọn sắc sảo, cặp lông mày hơi nhếch lên, lại thêm đôi môi mỏng vừa đa tình vừa bạc tình.
Trì Trọng Kiều: "..." Anh thu tay về sau lưng, ho khan một tiếng.
Lục Ngộ Chu quan sát anh, nói: "Có chuyện gì?"
Trì Trọng Kiều đáp lại: "Cũng sắp đến giờ rồi, tôi muốn nhắc cậu chuẩn bị xuất phát."
Đôi môi mỏng của Lục Ngộ Chu hơi nhếch vẽ ra một đường cong nhẹ nhàng, nhưng có thể nhận thấy ý cười hoàn toàn không hiện lên trong đáy mắt, trái lại ánh nhìn làm cho người đối diện lập tức căng thẳng. Cậu đáp một tiếng, xoay người cầm ba lô.
Trì Trọng Kiều thầm cảm thán: Đứa nhỏ này thực sự lạnh lùng như băng mà.
Mặc dù thân thể này mới hai mươi, nhưng trên thực tế Trì Diệc đã hai mươi bảy tuổi, so với Lục Ngộ Chu cách một khoảng mười năm, rất khó đối xử với Lục Ngộ Chu như bạn đồng trang lứa.
Thím Chu đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, Trì Trọng Kiều bước đến giúp một tay.
Lục Ngộ Chu ăn rất nhanh, hôm nay Trì Trọng Kiều cũng có lịch lên lớp, trường anh theo học cùng cung đường với phòng thi của Lục Ngộ Chu, vậy nên hôm nay anh ngồi chung xe cậu.
Lục Ngộ Chu vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như chẳng cần phải đối diện với kỳ thi mà những thí sinh khác đối chọi sứt đầu mẻ trán, thái độ hờ hững thản nhiên có phần kì lạ.
Tài xế lái xe Diệp Côn là người thân cận với ông lão nhà họ Lục, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lục Ngộ Chu đang nhắm mắt, không nhịn được nói: "Cậu chủ có muốn đọc sách trên xe một lát không?"
Lục Ngộ Chu mở mắt, từ khi chào đời cậu đã được phú cho đôi mắt phượng vô cùng câu nhân, ánh nhìn mông lung còn có phần dạt dào tình cảm. Cậu cứ như vậy mà nhìn Diệp Côn, nói: "Không cần, chú Diệp nên lái nhanh một chút, nếu kẹt xe tôi cũng không cần đi tiếp chuyến này."
Diệp Côn rùng mình nhìn thời gian, cảm thấy Lục Ngộ Chu lo lắng rất có lý: Hết cách rồi, bản chất đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã rất xui xẻo, Diệp Côn là bộ đội xuất ngũ, ở bên cạnh Lục Ngộ Chu lâu dài cũng không khỏi nghi ngờ loại số mệnh vốn luôn khiến người ta khịt mũi coi thường. Thực sự vận may của Lục Ngộ Chu âm đến cực điểm, tựa như năm nào cũng gặp sao Thủy nghịch hành (*).
(*) Sao Thủy nghịch hành [水逆]: tên khoa học là Mercury Retrograde, diễn tả thời điểm sao Thủy chuyển động với quỹ đạo rất bất thường. Khi sao Thủy nghịch hành, các lĩnh vực về giao tiếp, công nghệ thông tin, du lịch, các suy nghĩ mang tính logic đều bị gián đoạn và gặp những khó khăn nhất định. Ngày nay khi mọi việc không như ý hoặc không may mắn, mọi người sẽ dùng cụm từ này chế giễu bản thân hoặc cảm thán cho những người xung quanh.
Trì Trọng Kiều đồng cảm, anh biết chuyến đi này tính mười phần thì đến tám, chín phần sẽ bị kẹt xe, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi: "Biết đâu hôm nay mọi việc thuận lợi thì sao, đường dài như vậy còn chưa đi hết một phần mười cơ mà."
Đúng, đường đời dài như vậy, đây mới chỉ là điểm khởi đầu mà thôi. Cả cuộc đời chông chênh vất vả anh còn có thể vươn mình, tuy cuối cùng vẫn thua trước khi kịp chạm tới vận may đích thực, nhưng lần này nếu trở về anh tuyệt đối không dẫm lên vết xe đổ xưa kia.
Lục Ngộ Chu nhìn anh, gật gật đầu.
Diệp Côn thở dài: "Cảm ơn lời tốt đẹp của cậu Trì."
Nhưng thực sự đoạn đường bọn họ đi hôm nay thông thuận vô cùng, đừng nói đến kẹt xe, ngay cả đèn đỏ cũng chưa từng bật sáng, chuyến đi dự tính 40 phút hiện tại rút ngắn về 30.
Thời điểm dừng lại trước cửa phòng thi, Diệp Côn lẩm bẩm: "Lái xe bao nhiêu năm rồi chưa từng được đi con đường nào thuận lợi đến thế..." Ông ta nhớ đến câu nói của Trì Trọng Kiều, không khỏi liếc anh một cái.
Trên đời này có một số người thực sự sở hữu vận may tốt hơn người khác.
Hiện tại mới hơn tám giờ, Lục Ngộ Chu vốn tưởng lần này cũng sẽ đi muộn, đâu ngờ không những không chậm trễ mà trái lại còn sớm hơn dự định.
Trì Trọng Kiều lấy từ cặp sách ra một chiếc hộp đựng đồ dùng học tập, cười nói: "Bên cạnh trường đại học chúng tôi là cửa hàng văn phòng phẩm, nghe đâu dùng đó ở đó sẽ thuận lợi vượt qua tất cả các kì thi, thử nhé?"
Diệp Côn dần dần mê tín, ngày trọng đại như vậy đâu ai chê nhiều thêm một chút vận may, ông khuyến khích Lục Ngộ Chu: "Cậu chủ nhỏ cầm lấy đi, là tấm lòng của cậu Trì đó."
Lục Ngộ Chu tiếp nhận, đồ dùng của cậu từng bị Lục Trác giở trò, vốn đã chuẩn bị sẵn vài thứ mới, nhưng không cần thiết từ chối phần tâm ý này.
Cậu xuống xe, Trì Trọng Kiều bỗng thò đầu ra: "Chờ một chút!"
Lục Ngộ Chu quay lại.
Trì Trọng Kiều cười với cậu: "Chúc khai bút thuận lợi làm bài trơn tru, câu hỏi nào cũng trả lời thật tốt."
Lục Ngộ Chu đáp: "Cảm ơn anh."
Cậu xoay người, ngồi xuống dưới bóng cây râm mát.
Mặc dù đã rất lâu không đụng tới sách vở cấp ba, nhưng cậu vẫn nhớ đáp án đối chiếu được từ bài thi năm đó. Trong lúc ngồi trên xe nhắm mắt tĩnh tâm, Lục Ngộ Chu tranh thủ ghi nhớ câu trả lời trong đầu.
Giám khảo phát đề xuống, Lục Ngộ Chu vốn định dùng cây bút mình chuẩn bị, vươn tay ra lại chuyển hướng về hộp bút của Trì Trọng Kiều, lấy một chiếc màu đen và bắt đầu làm bài thi.
Phần lớn câu hỏi trong bài cậu đều nhớ đáp án tiêu chuẩn, thậm chí từng đọc qua phân tích giải đề, thi văn coi như thuận lợi đến kì lạ, ngay cả bố cục cũng sắp xếp chính xác.
Lục Ngộ Chu làm xong bài thi Ngữ Văn, khai bút thuận lợi đúng như lời Trì Trọng Kiều nói, từ đầu tới cuối dòng cảm xúc chưa từng bị ngắt quãng.
Lục Ngộ Chu ra khỏi phòng thi, bên ngoài trời mưa tầm tã, xa xa là hình bóng Trì Trọng Kiều che ô đứng trước cửa trường học, đột nhiên cậu rất muốn cười: Khởi đầu này thật sự quá tốt đẹp.
Lục Ngộ Chu tiện tay ném cây bút màu đen mình tự chuẩn bị vào thùng rác.
Cậu đã xui xẻo cả một đời, hiếm khi nào làm được việc gì thuận lợi.
Có lẽ từ giây phút Trì Trọng Kiều gõ vang cánh cửa ấy, kiếp sống này đã bắt đầu có sự thay đổi rồi.
- ----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không còn gì để giải thích, công trọng sinh x thụ xuyên sách. Mỹ nhân họ Trì khoác tấm áo choàng may mắn, nhận được loại năng lực đặc biệt trời ban.