Nghe được ba chữ “Thích hắn”, hai tai Vân Triệt nóng ran, trái tim trong chớp mắt liền rối loạn, y cố ép bản thân phải trấn định: “Không liên quan đến ngươi.”
Lam Thần Hoa nheo mắt nhìn Vân Triệt, âm âm trầm trầm hỏi, “Cho nên, ngài thích hắn?”
Vân Triệt nhíu mày không đáp, trên khuôn mặt thanh lãnh không nhìn ra chút cảm tình nào, nhưng một vệt ửng đỏ không thể phát hiện lại bò lên vành tai như ngọc, y co quắp mà âm thầm nắm chặt ống tay áo.
“Xem ra sư tôn quả thực là thích hắn.” Nhìn phản ứng của Vân Triệt, Lam Thần Hoa tiến sát lại, khẽ cười, nhẹ nhàng nói vào tai y, "Có điều một lát nữa thi thể của hắn phỏng chừng đã lạnh rồi, nhớ hắn cũng vô dụng.”
Lam Thần Hoa vươn tay, ôm lấy Vân Triệt, nói: “Tới, vẫn là cùng ta……”
“Lam Thần Hoa!” Vân Triệt mở tay Lam Thần Hoa ra, nhíu mày quát khẽ: “Hôm nay ta thà rằng tự bạo, cũng sẽ không khuất nhục với ngươi.”
“Sư tôn!” Người trước mặt Vân Triệt vội vàng cúi người ôm chặt y, sốt ruột giải thích nói, “Sư tôn là ta, sư tôn ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Vân Triệt nghi hoặc, rũ mắt nhìn lại.
Người ôm lấy mình không phải Lam Thần Hoa, mà đã biến thành một thân hắc y thiếu niên.
Hắn sau khi lớn lên còn cao hơn y một tấc (10cm),mà lúc này lại cố ý hơi cong mình, giống như khi còn bé ngẩng đầu lên nhìn y, hai mắt đều là lo lắng, vẻ mặt áy náy nói: “Sư tôn, là ta.”
Nghĩ đến bản thân vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-su-ton-chi-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/649681/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.