Chương trước
Chương sau
Vân Triệt an tĩnh ngồi một mình trong lầu các hồi lâu, vốn là muốn tĩnh tâm lại, nhưng càng ngồi càng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Trong đầu đều là hình ảnh hắc y thiếu niên mới vừa búi tóc cho mình, từng ngón tay hắn xuyên vào trong tóc, ôn nhu chải vuốt, và còn mấy câu hắn nói trước khi rời đi nữa.
- - "Rõ ràng ngươi có thể rời đi, mà ngươi lại không có tình cảm với ta, nhưng vì sao lại quan tâm đến ta như vậy?"
- - "Sư tôn, ngươi cảm thấy làm một sư tôn quan tâm đồ nhi của mình, là rất mất mặt sao?"
- - "Ngươi khẩn trương......"
Vân Triệt nhắm mắt lại, đôi mi dài đen như lông quạ run nhè nhẹ. Hai bàn tay y âm thầm xoắn chặt góc áo của bản thân.
Quả thật, khẩn trương.
Nói bản thân hoàn toàn không quan tâm Lăng Trần Sóc, đúng là không có khả năng. 300 năm đó, Vân Triệt nhìn hắn lớn lên. Đứa nhỏ này từ bé đã thích gây chuyện xong liền làm nũng, hài tử như vậy vốn làm trưởng bối rất khó để không tốn nhiều tâm tư trên người hắn.
Chỉ là những năm gần đây Vân Triệt biết, một ngày nào đó cả hai sẽ trở mặt thành thù, bất luận là mình có cảm tình với hắn, hay hắn có tình cảm với mình, tất cả đều có hại vô ích, bởi vậy nên y đã cố tình duy trì khoảng cách.
Mười bảy năm trước rõ ràng đã quyết tâm sẽ không liên quan gì đến hắn nữa, nhưng hiện giờ chỉ cần nghe nói hắn gặp nguy hiểm, thì vẫn theo bản năng mà cảm thấy khẩn trương. Nhìn thấy hắn ở trước mặt yếu thế làm nũng, y sẽ không nhịn được lo lắng, giúp hắn bôi thuốc vào miệng vết thương......
Rốt cuộc thì người cũng không phải là cỏ cây, làm sao có thể thờ ơ trước tất cả mọi chuyện. Vân Triệt nhẹ nhàng than một tiếng, đưa mắt nhìn quanh gác mái.
Toàn bộ tầng dưới gác mái là đại sảnh rộng lớn, không bị ngăn cách bởi các phòng nhỏ. Đại sảnh một mặt là cửa lớn, một mặt là cửa sổ, một mặt là thang lầu thông với tầng hai, một mặt là các kệ sách cao cao được trưng bày đến tận nóc nhà.
Lăng Trần Sóc không thích đọc sách, thế nhưng lại có chổ tàng thư. Vân Triệt đứng dậy đi đến kệ sách chiếm cả một bức tường.
Trên kệ sách hầu như đều là y học dược lý, và một ít chú thuật không nhiều người biết đến. Ánh mắt Vân Triệt nhàn nhạt quét qua mấy quyển sách, vẫn chưa dừng lại.
Đột nhiên, ở vị trí phía cuối, Vân Triệt phát hiện một quyển sách trong một đóng hỗn loạn, có vẻ không quá tương tự với những quyển khác.
Quyển sách với bìa thuần đen, trang sách nhìn qua hơi hiện lên nét cổ xưa, lại còn bị mài mòn nặng nhất, đây hẳn là quyển mà Lăng Trần Sóc thường lật xem.
Vân Triệt cẩn thận lấy quyển sách từ trên kệ xuống, nhẹ nhàng mở trang thứ nhất ra.
Trang sách đầu tiên, ánh vào mi mắt y chính là một loạt các ký tự xiêu xiêu quẹo quẹo, xấu đến mức rồng bay phượng múa.
Loại chữ xiêu xiêu quẹo quẹo thiếu tay thiếu chân này, trong thiên hạ trừ bỏ bản thân tác giả ra, cũng chỉ có Vân Triệt thân là sư tôn mới có thể nhận ra được. Lúc trước vì Vân Triệt đã từng nghiên cứu bài tập của Lăng Trần Sóc vài ngày, nên mới có kỹ năng đọc hiểu được chữ xấu bực này.
Trên giấy viết đầy những nét chữ xấu đến độc nhất vô nhị, vừa nhìn đã biết đây chính là bút tích của Lăng Trần Sóc, không có người thứ hai trên đời này bắt chước được.
Vân Triệt cầm quyển sách trong tay, tùy ý lật vài tờ. Quyển sách này hẳn là sau khi Lăng Trần Sóc đọc sách trên kệ, rồi viết ghi chép hằng ngày.
Không biết vì cái gì, mấy năm nay Lăng Trần Sóc tựa hồ như vô cùng có cảm hứng với cách làm người chết sống lại, nội dung ghi chép đều là những thứ này. Trong đó có còn những nội dung vô cùng hoang đường vô lý, quả thực làm người ta phải bật cười, nhưng hắn lại nghiêm túc chép tất cả vào.
Tựa như rất nhiều giáo viên tò mò về trạng thái tâm lí của học sinh bản thân, Vân Triệt cũng bất tri bất giác mà tỉ mỉ lật từng tờ xem quyển ghi chép của Lăng Trần Sóc.
Một vài phương pháp làm người chết sống lại còn bị Lăng Trần Sóc dùng bút khoanh tròn, bên cạnh còn tùy ý viết hai chữ: Thử xem.
Vân Triệt cố ý nhìn vào phương pháp được Lăng Trần Sóc viết "Thử xem", có các loại kỳ hoa tiên thảo sinh sống ở nơi hiểm ác tuyệt địa, cũng có các loại phối phương đan dược chưa từng nghe thấy, thậm chí còn có phương pháp nguy hiểm, hiếm lạ cổ quái hơn.
Rõ ràng có vài phương pháp phải nếm thử sinh tử hoặc thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, mà hai chữ "Thử xem" lại được viết đến vân đạm phong khinh, tựa như chỉ là làm một việc nho nhỏ như phẩm trà hay nếm điểm tâm.
Vân Triệt lật xem ghi chép, chỉ thấy trong đó có một đoạn thế này: Xăm nguyên thân vào máu thịt, lấy thân nuôi dưỡng, lâu ngày có thể làm cho hồn phách tiến đến sống nhờ.
Mà bên cạnh đoạn văn, cũng bị Lăng Trần Sóc khoanh tròn, viết hai chữ "Thử xem".
Vân Triệt bỗng nhiên nhớ tới hình rồng xăm trên cánh tay Lăng Trần Sóc. Chỉ sợ đó không phải như hắn nói là thường xuyên nhớ tới mình ở trên Bắc Hải một kiếm hóa rồng kia, mà là xăm nguyên thân mình vào cánh tay, ý đồ làm mình sống lại?
Vân Triệt ngẩn ra, lập tức lật xem phần sau quyển ghi chép, đặc biệt lưu ý vài đoạn bị Lăng Trần Sóc khoanh tròn.
Càng về sau, phương pháp bị Lăng Trần Sóc khoang tròn càng làm Vân Triệt kinh hãi.
Có lấy máu, độ tu vi, có đi hoang dã tuyệt địa lấy mạng yêu cầm mãnh thú, thậm chí còn có phương pháp tồi tàn, tự mình lấy mạng đổi mạng.
Một tờ ghi chép cuối cùng, có viết một đoạn chữ: Mổ lấy trái tim thần thú hỗn độn, cùng người tương hợp, từ cõi chết sống lại. Từ đây người và thú sinh tử tương quan, thú sinh ắt nhân sinh, người vong ắt thú vong. Tuy nhiên, con thú này thế gian hiếm thấy, hình như miêu, mao thuần hắc, mắt hoa râm, thú trên vạn thú, rống một tiếng ắt đàn thú phải bái phục.
Đoạn này cũng bị khoanh tròn, bên cạnh chỉ viết một chữ: Thử.
Nhìn một chữ "Thử" kia, sách trên tay Vân Triệt run lên, bỗng nhiên lại nghĩ đến mèo đen với đôi mắt bạc của bản thân, và miệng vết thương như hố sâu trước ngực thiếu niên.
Vân Triệt nâng tay lên, xoa ngực bản thân, cảm nhận được một trận tim đập vừa hữu lực vừa mạnh bạo.
Trách không được.
Chưa bao giờ nghĩ tới khối thân thể đã chết từ lâu của mình còn có thể sống lại, lúc vừa tỉnh y liền mơ hồ cảm thấy nghi hoặc, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội dò hỏi. Hóa ra, vậy mà lại như thế này?!
Vân Triệt đặt bản ghi chép lên kệ sách, xoay người đi đến phía cửa gác mái.
Cửa lớn gác mái đóng chặt, Vân Triệt duỗi tay mở ra, chỉ thấy bốn người đứng hai bên cửa, từng người cầm binh khí trong tay, là tứ đại hộ pháp của Lăng Trần Sóc.
Tuy nói là tứ đại hộ pháp, nhưng giờ phút này lại giống như môn thần canh giữ.
Nghe thấy cửa lớn gác mái bị mở ra, ánh mắt lẫn động tác của bốn người đều nhất trí mà nhìn về phía Vân Triệt.
Vân Triệt vừa đi ra ngoài được nửa bước, đã bị bọn họ dùng binh khí cản đường.
Đại hộ pháp nói: "Tôn thượng có lệnh, ngài không thể rời khỏi lâu này nửa bước."
Vân Triệt nhàn nhạt nói: "Tránh ra."
Biết người này khó đối phó, lại đến một đầu ngón tay cũng không được chạm vào, đại hộ pháp dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên: "Chúng ta cũng là phụng mệnh hành sự, ngài đừng làm chúng ta khó xử."
Vân Triệt hỏi: "Hắn ở đâu?"
"Ngài muốn gặp tôn thượng?" Đại hộ pháp nói, "Bây giờ tôn thượng đang có việc xử lý ở bên ngoài cung, ngài muốn gặp hắn thì phải đi vào chờ một lát, đợi tôn thượng trở lại chúng ta sẽ thay ngài bẩm báo."
Vân Triệt không nói, giơ tay cầm binh khí, đẩy ra ngoài, làm hai người bên cạnh lui về phía sau nửa bước.
Không ngờ lực tay Vân Triệt lại lớn như vậy, bốn người đều phải lui nửa bước. Ba vị hộ pháp khác đang muốn tiến lên ngăn trở, thì bị đại hộ pháp duỗi tay ngăn lại.
Đại hộ pháp cản ba người kia, nhìn Vân Triệt nói: "Tuy rằng tôn thượng đã phân phó không cho ngài ra ngoài, có điều tôn thượng cũng đã nói không cho chúng ta động thủ với ngài. Để ngài ra ngoài sẽ bị trách tội, động thủ cản ngài lại cũng sẽ bị trách tội, chúng ta bị kẹp bên trong như vậy, trái phải đều sẽ bị tôn thượng trách tội...... Nếu ngài muốn giúp tôn thượng, thì liền ra ngoài giúp tôn thượng một tay đi!"
Nếu không gặp phải tình thế cấp bách, người này cũng không cần phải lấy lý do thoái thác như vậy. Vân Triệt bước nhanh, lập tức đi ra ngoài.
Bên ngoài Dạ Hoa cung, một đen một trắng hai đạo thân ảnh giằng co.
Viên Bất Chu một thân bạch y thêu chỉ bạc, kim quan vấn tóc, tay cầm Bách Hoa Phiến.
Đối diện là thiếu niên một thân hắc y, tay cầm trường kiếm, tóc dài rối tung. Trên cổ thon dài treo một sợi tơ hồng, trên tơ hồng còn được mắc vào một cái lục lạc kim sắc.
Cái lục lạc này, từ khi Vân Triệt đeo lên, Lăng Trần Sóc vẫn luôn vui mừng mà luyến tiếc tháo xuống, khi ở trước mặt Vân Triệt sẽ dùng thủ thuật che mắt, cố tình lúc này lại lộ ra.
Nhìn đến lục lạc trên cổ hắc y thiếu niên, Viên Bất Chu vô cùng khinh thường mà cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Thật là bùn nhão vĩnh viễn đều không trác được tường, có mấy người đã là Ma Tôn rồi, mà vẫn còn cái đức hạnh này. Trên cổ còn đeo lục lạc cho chó, phẩm vị ngươi thật là."
Lăng Trần Sóc nhướng mày nói: "Sư tôn mua, còn đích thân mang cho ta, ngươi có sao?"
Nghe Lăng Trần Sóc trả lời, Viên Bất Chu lập tức nhịn không nổi nữa mà chỉ vào hắn chửi ầm lên: "Ma đầu! Ngươi có bệnh đi! Ngươi tìm chết!!!"
Nhìn chằm chằm lục lạc trên cổ Lăng Trần Sóc, hai mắt Viên Bất Chu đỏ lên, vung tay, ném Bách Hoa Phiến ra, hướng vào cổ Lăng Trần Sóc quạt một cái.
Một trận ngân quang từ không trung hiện lên, bốn phía cát bay đá chạy, cỏ cây kịch liệt lay động, Lăng Trần Sóc phi thân tiếp chiêu. Tốc độ so chiêu nhanh như tia chớp, có điều trong giây lát, khi hai người tách ra đều thối lui một bước.
Trên mặt Lăng Trần Sóc nhiều một vết máu nhợt nhạt, tay Viên Bất Chu nắm Bách Hoa Phiến, máu tươi không ngừng từ khe hở ngón tay tràn ra.
Viên Bất Chu hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu tử ngươi, quả thực rất có tài. Chẳng qua cây quạt này của sư tôn ngươi ta dùng thập phần thuận tay, hôm nay ngươi đánh không lại ta."
Nói xong, Viên Bất Chu trở tay quạt một cái, đánh tới mặt Lăng Trần Sóc.
"Bang!"
Lăng Trần Sóc còn chưa tiếp chiêu, một bóng trắng đã ngự không mà đến, búng tay một cái, tay không mở Bách Hoa Phiến ra.
Viên Bất Chu cả kinh, dừng thế công, lui về sau hai bước.
Vân Triệt chắn trước mặt Lăng Trần Sóc, mu bàn tay bị Bách Hoa Phiến cắt ra một vết máu thật sâu, máu tươi theo ngón tay thon dài tích táp chảy xuống đất.
Lăng Trần Sóc mở to hai mắt, vội vàng kéo tay trái Vân Triệt, giữ nó trong lòng bàn tay, rũ mắt cẩn thận xem xét.
Nhìn miệng vết thương trên mu bàn tay Vân Triệt bị Bách Hoa Phiến cắt đến sâu như vậy, còn đang không ngừng chảy máu, hai tay Lăng Trần Sóc run rẩy, nhăn mi lại nói: "Sư tôn......"
Vân Triệt nhàn nhạt nói một tiếng "Không có việc gì", rồi đẩy Lăng Trần Sóc ra phía sau mình, bản thân y lại chắn trước người hắn.
Nhìn hai người thân mật lôi lôi kéo kéo, còn có bộ dạng bao che kia của Vân Triệt, khóe mắt Viên Bất Chu muốn nứt ra, gã nghiến răng, ngón tay bị nắm đến phát ra mấy tiếng "Răng rắc".
Vân Triệt nhìn Viên Bất Chu, lạnh lùng nói: "Người ngươi hận chính là ta, đến đây."
"Ha, ha ha ha ha ha ha......" Viên Bất Chu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, dùng Bách Hoa Phiến chỉ vào Vân Triệt, nói, "Vân Triệt, ở bên trong Tu chân giới, đi ngược dòng nước không tiến ắt lui! Mười bảy năm qua ta sớm đã tinh tiến, tu vi ngươi chẳng những không có chút tiến bộ nào, mà bây giờ chỉ còn lại bảy thành pháp lực, ngươi cho rằng ngươi hiện tại còn đánh thắng được ta sao?!"
Vân Triệt nhàn nhạt nói: "Tới."
"Vân Triệt ngươi đây là đang tìm chết!" Viên Bất Chu hung hăng trừng mắt hắc y thiếu niên sau lưng Vân Triệt một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hôm nay, ta phải giết đồ nhi bảo bối này của ngươi trước!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.