Mùa xuân năm nay qua rất sớm, cho nên thi cuối kỳ tới cũng sớm. Các thầy cô giáo từng người lên lớp sẽ tận tình khuyên bảo nói "Đây là trọng điểm", "Đây là phần đề thi sẽ vào", thế là cả quyển sách đều bị tô thành trọng điểm. Ôn Mãn Thanh sắp điên rồi, mỗi ngày đều lôi Tô Dật Thuần cùng nhau đi tự học buổi tối, Tô Dật Thuần cũng chưa có cảm nhận được kỳ thi cuối kỳ của Tam Trung giống một trong mười loại hình tra tấn nhất là như thế nào, liền ở lại cùng cậu ta cùng nhau tự học. Phòng tự học của Tam Trung mỗi ngày đều mở cửa, Tô Dật Thuần trước kia chưa từng ở lại, hôm nay tới mới phát hiện có rất nhiều người. Bầu không khí mười phần khắc nghiệt, chỗ trống cơ bản dựa vào đoạt mà có, Tô Dật Thuần tay mắt lanh lẹ mang theo Ôn Mãn Thanh hướng tới chỗ trống cuối cùng nơi hẻo lánh nhất.
Omega vừa mới cơm nước xong xuôi, đeo tai nghe vào tai trái, Ôn Mãn Thanh nhỏ giọng cùng cậu nói: "Sắp sang năm mới rồi, chúng ta kỳ thật còn tốt chán, cuối cấp còn đang chuẩn bị cho kì thi cuối cùng, càng kinh khủng." "Ừ, sang năm lúc này chẳng phải đến lượt chúng ta rồi sao, " Tô Dật Thuần vỗ vỗ vai cậu ta, đeo lên cái tai nghe còn lại: "Phong thủy luân chuyển." Thời gian tự học buổi tối là từ xế chiều sáu giờ rưỡi đến tối mười giờ rưỡi, lúc Tô Dật Thuần ôm sách từ phòng tự học đi ra, đã không phân rõ bây giờ là lúc nào. Đọc sách thật là một việc khiến người ta vừa rụng tóc lại mệt mỏi, khả năng so với nằm trên giường ba ngày ba đêm, không, bảy ngày bảy đêm còn mệt mỏi hơn. Ôn Mãn Thanh ngây ngốc đi đến nhà để xe lấy xe, Tô Dật Thuần sợ cậu ta nửa đường ngủ, hoặc bởi vì mệt nhọc điều khiển bị cảnh sát giao thông ngăn lại, nghĩ nửa ngày, đối với cậu ta nói: "Y Ninh thích màu hồng, còn có kẹo sữa Thỏ Trắng*."
*Kẹo sữa Thỏ Trắng: Thỏ trắng (White Rabbit) là loại kẹo mềm vô cùng phổ biến ở Trung Quốc. Ra đời ở Thượng Hải vào khoảng năm 1940, loại kẹo này đã trở thành món quà thơ ấu của rất nhiều người Trung Quốc. Ôn Mãn Thanh: !!! Cứ như vậy, thiếu niên khí lực tràn đầy, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, giống như đang muốn đi tham gia cuộc tranh tài đua xe đạp tốc độ, bay ra nhà để xe, còn bị bác bảo vệ ngăn ở cổng mắng một trận.
Xe đến đón cậu đã dừng ở bên ngoài, Tô Dật Thuần chậm rãi bước tới, sau khi mở cửa, không kịp chuẩn bị đã đối mặt với Đỗ Hàn Sương đang ngồi thẳng lưng ở bên trong. "Sao anh lại tới đây, " Tô Dật Thuần nhìn trên người hắn đã đổi qua áo sơ mi ở nhà, có chút xấu hổ: "Trần thúc tới đón là được rồi." "Quá muộn, anh không yên tâm." Lái xe phía trước trầm mặc nâng tấm che chỗ ngồi phía sau lên, mắt không thấy tâm không phiền, để lại không gian hoàn toàn yên tĩnh cho hai người. Nam nhân tiếp nhận cặp sách của cậu để ở sang một bên: "Có mệt hay không, không cần liều mạng như vậy." "Vẫn ổn, cậu như mềm nhũn ở ghế sau biến thành một vũng nước, ngáp một cái: "Cảm giác thân thể bị cạn kiệt năng lượng, buồn ngủ." Tô Dật Thuần đưa tay dụi dụi con mắt, sự mệt mỏi giữa hai lông mày ngăn không nổi, cậu vốn nghĩ tựa trên cửa sổ xe ngủ một lúc, đã thấy Đỗ Hàn Sương hướng về phía cậu mở rộng hai tay. "Vậy liền ôm một chút, nạp điện." Sạc sạc một hồi, Tô Dật Thuần liền ngủ mất. Tuổi của cậu vốn nhỏ, sau khi ngủ thiếp đi càng giống một bạn nhỏ, khi dừng xe, Đỗ Hàn Sương ôm cậu vào cửa, toàn bộ hành trình đều che mắt cho cậu, không để cậu thấy chói mắt. Đổi áo ngủ xong, lại đem gấu nhỏ nhét vào trong ngực cậu, Đỗ Hàn Sương hôn qua nốt ruồi nơi khóe miệng của cậu. "Ngủ ngon." Cứ như vậy cố gắng hơn mười ngày, tự học buổi tối hiệu quả xác thực rõ rệt, Tô Dật Thuần cảm thấy thành tích thi cuối kỳ của mình ổn rồi. Kì thi hôm ấy, dì Vương còn cố ý nấu cho cậu hai cái trứng gà một cốc sữa, ý là chúc cậu thi được một trăm điểm, Tô Dật Thuần nín cười ăn xong, không có nói cho bà rằng điểm cao nhất tam trung là một trăm năm mươi điểm. Sau khi thi cuối kỳ kết thúc, cũng không lâu lắm liền được nghỉ. Một ngày trước trước khi rời trường, Ôn Mãn Thanh đang ngồi trên sân bóng rổ nghẹn ngào khóc lóc. "Mẹ nó, tôi thi được quá tốt rồi, hu hu hu Thuần tổng, tôi thi được quá tốt rồi, hức ~~" Đối với chuyện cậu ta khóc ra cả tiếng vịt, Tô Dật Thuần cũng không có lời nào để nói, cùng Cao Kiệt nhìn nhau trầm mặc. Tô hàng gần đây chơi bóng với bọn cậu nhiều, nhìn cậu ta khóc giống như bị cướp vợ, thuận miệng hỏi một câu: "Đây là thế nào, sao lại khóc thành dạng này." "Thi được quá tốt, cảm thấy mình cách đối tượng mình thầm mến gần thêm một bước," Tô Dật Thuần gác chân lên đùi Ôn Mãn Thanh, làm một quả ba điểm: "Cậu thì sao, thi thế nào?" "Liền như thế thôi, " thiếu niên Alpha trẻ tuổi thực hiện một bộ động tác mười phần lóa mắt: "Thành tích cũng không tệ lắm." Tô Dật Thuần nghe được trong lời nói của hắn nồng đậm cảm giác ưu việt, liếc mắt, không lên tiếng nữa. Lớp mười một nghỉ đông trên cơ bản là nghỉ đông cuối cùng của tam trung rồi, Tô Dật Thuần mang theo một đống bài tập nghỉ đông về nhà, số lượng đè nặng khiến cậu phát khóc. Ngày nghỉ đầu tiên, cậu ở trong nhà cùng với Đỗ Hàn Sương ngủ đến khi trời đất tối sầm. Tối hôm qua khi Đỗ Hàn Sương đang trong phòng ngủ, vốn hai người chỉ là xem phim thôi, nhưng nghe Cẩu Đông Tây đề cử, Tô Dật Thuần liền chọn một bộ phim kinh dị kinh điển, thành công đem mình dọa đến không dám đi ra ngoài vào ban đêm, thuận lý thành chương ngủ cùng nhau luôn. Thời điểm tỉnh lại, Đỗ Hàn Sương đã mặc áo khoác, tựa vào đầu giường làm việc. Tô Dật Thuần còn đang kinh ngạc vì cái gì hắn không đi đến bàn để làm việc, cúi đầu xuống trông thấy tay mình ôm chặt eo của hắn, yên lặng đem vấn đề nuốt trở về. Họa quốc yêu phi, thủ đắc đả đoạn. Ngày nghỉ đầu tiên, Tô Dật Thuần không có ý định làm gì, đứng lên đánh răng rửa mặt, sau đó tại bàn đọc sách của Đỗ Hàn Sương sống còn với địa lý. Cẩu Đông Tây cảm động trước sự nhiệt tình ham học hỏi của cậu, định mua cho cậu một hộp sáu quả óc chó, kết quả khi định đặt hàng, liền nhìn thấy một hình ảnh trên màn hình lớn của mình. Hắn oán giận hủy bỏ đơn đặt hàng, quay về xem tiếp bộ phim cung đấu thuận tiện tự bế. Không phải chỉ là yêu đương thôi sao, có gì đặc biệt hơn người. Sau khi hôn xong, Tô Dật Thuần cùng Đỗ Hàn Sương ngồi tại đường chéo của phòng, ngăn trở bởi một chỉ xích thiên nhai*tự tạo, ngồi đối diện nhau uống thuốc ức chế. *Chỉ xích thiên nhai: Ý chỉ khoảng cách tuy rất gần, nhưng lại khó gặp mặt, giống như xa tận chân trời. Nguồn: Thành Ngữ Trung Quốc Là hắn coi thường độ phù hợp 99% này rồi, hôn một cái liền thiên lôi địa hỏa*, thật sự rất đáng sợ. *Thiên lôi địa hỏa: chỉ trạng thái kíƈɦ ŧìиɦ giữa hai người. Cường độ thuốc ức chế rất cao khiến Tô Dật Thuần nhanh chóng tiến vào trạng thái hiền giả, cậu mười phần thấp thỏm hỏi Đỗ Hàn Sương: "Lực hấp dẫn của em, thật sự thấp như vậy sao?" "Không phải, rất cao, " Nam nhân đem ống tiêm chứa thuốc ức chế rỗng ném vào thùng rác: "Thế nhưng phải đặt việc đó ở phía sau, vì em vẫn là vị thành niên." Tô Dật Thuần vừa định nói chuyện, lại bị Đỗ Hàn Sương đánh gãy: "Anh biết em muốn nói cái gì, không phải trên tâm lý, mà là thân thể của em, tuyến thể của em còn chưa có phát dục hoàn toàn, anh không thể đụng vào em được." "Có thể không động vào tuyến thể mà?" Tô Dật Thuần kiến thức sinh lý ít đến đáng thương, nhưng cậu vẫn rõ ràng nhất chính là cái này: "Không nhất định phải đánh dấu mà." "Không có khả năng." Nam nhân đáy mắt cảm xúc rối loạn, nắm vuốt vành tai của cậu thưởng thức: "Anh nhịn không được, chờ em lớn lên, anh không chỉ đánh dấu em, mà còn..." Hắn nhắm mắt lại, hôn lên vành tai mềm trắng nõn Omega một chút, không có tiếp tục nói nữa. Cửa ải gần cuối năm, phố lớn ngõ nhỏ đều vang lên những ca khúc nghe nhiều một chút nghe nhiều liền thuộc. « Cung hỉ phát tài » cùng « Kim xà cuồng vũ » battle nhau, trên quảng trường các bác gái nhảy « Hảo vận lai » liền trở thành bên thắng lớn nhất. Sắp hết năm, dù sao cũng phải đến điểm mua đồ tết, để có cái dáng vẻ ăn tết. Tô Dật Thuần đang trong thương trường khắp nơi tán loạn, Đỗ Hàn Sương đem xe đẩy đi sau lưng cậu. Những năm qua ăn tết, trong nhà chỉ có dì Vương cùng hắn, dì Vương không có con, chồng lại chết sớm, nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, trước kia chỉ quan tâm hắn, hiện tại có thêm Tô Dật Thuần, liền đem trái tim đều đặt trên người của cậu, cưng chiều như con mình sinh ra, ăn tết càng muốn them náo nhiệt, liền làm một bàn cơm tất niên thịnh soạn. Xe đẩy bên trong lấp bánh kẹo cùng đồ uống, đồ ăn, thịt, hủ tiếu, Tô Dật Thuần còn lặng lẽ ném hai túi khoai tây chiên vào. Đỗ Hàn Sương giơ lên câu đối xuân nhìn chăm chú chọn một bức ý nghĩa tốt hơn chi Omega, trong lòng cũng bị ngọt như nhũn ra. Thật ngoan. "Chúng ta có nên mua giấy cắt hoa, chữ Phúc không?" Thiếu niên tinh lực thật sự rất dồi dào, nói đến căn bản không dừng được. "Đều mua đi, thích liền mua." Đỗ Hàn Sương nhìn cậu mừng rỡ phấn khởi chọn đồ tết, thừa dịp hắn không chú ý, lấy một túi lì xì để xuống đáy xe mua sắm. Bài tập nghỉ đông đã làm được hơn nửa, nhưng Tô Dật Thuần mỗi ngày đều vẫn rất bận rộn, bởi vì cậu không chỉ làm bài tập của chính mình, còn dạy Ôn Mãn Thanh làm bài tập, còn có trong lớp học rất nhiều người gào khóc đòi ăn chờ đợi lấy bài tập của cậu để kéo dài tính mạng. Nửa đường Lâm Uyển lại hẹn cậu ra ngoài một lần, cậu lần đầu tiên trong đời trông thấy nữ sinh xỏ lỗ tai, máy xỏ lỗ tai trông như cái dập ghim vang lên một tiếng, làm người cậu nổi da gà, thế nhưng Lâm Uyển còn vui vẻ đứng trước tấm gương nhìn lỗ tai mình, làm cậu không rét mà run. Nữ nhân hung ác. Đi mệt rồi, Lâm Uyển liền muốn đi mua trà sữa, Tô Dật Thuần chọn lấy cái ghế trống để nghỉ ngơi, xoa xoa chân của mình, bất đắc dĩ hít một hơi. Bồi con gái đi ra ngoài dạo phố so đánh nhau còn mệt hơn. Điện thoại rung vang lên hai lần, là tin nhắn Đỗ Hàn Sương gửi cho cậu. 【A- baba: Đang ở đâu? 】 Tên đặt thực sự có chút kịch tính, Tô Dật Thuần suy tư thật lâu, liền sửa lại tên cho hắn. 【Tô Dật Thuần: Em đang ở đường dành riêng cho người đi bộ bên này, đi dạo một hồi liền về nhà! 】 【 Tô Dật Thuần: 】 【A- anh trai tốt: Được, có muốn anh đi đón em không? 】 【Tô Dật Thuần: Không cần, em sẽ mua cho anh món ngon về nhà! 】 Cẩu Đông Tây nhìn tên cậu đặt, lại một lần nữa cảm thán kí chủ của mình không hổ là thiên tài đặt tên. Có thể đem hệ thống gọi thành Cẩu Đông Tây, thì có thể đem đối tượng của mình đặt thành anh trai tốt đã không tệ rồi, đừng hi vọng quá nhiều. "Đi thôi! Tôi mua xong rồi." Tô Dật Thuần chuyên chú nói chuyện phiếm, không có chú ý tới Lâm Uyển đã mua trà sữa xong. Tiểu cô nương đem cái ly có them nhiều trân châu cùng đậu đỏ đẩy đến trước mặt cậu: "Cho cậu uống." Hai Omega đứng chung một chỗ đúng là cảnh đẹp ý vui, huống chi Lâm Uyển cùng Tô Dật Thuần đều là tướng mạo chói sáng, ngồi trong quán trà sữa, khó tránh khỏi có người tới bắt chuyện. Lâm Uyển đã thành thói quen, câu cự tuyệt có lẽ còn quen hơn những câu phải học thuộc lòng trong những bài thơ cổ ở tam trung, Tô Dật Thuần rõ ràng chậm nửa nhịp, sẽ chỉ bên cạnh khuấy trà sữa, không nói câu nào. Nhưng mà, có Alpha một mực ngồi cách chỗ Tô Dật Thuần ngồi không xa, đã dung tất cả biện pháp hi vọng cậu có thể cho hắn wechat của cậu. Lâm Uyển ngồi ngay yên xem kịch, Tô Dật Thuần nhai kỹ nuốt chậm uống một ngụm đậu đỏ, giương mắt nhìn hắn, lúc cười lên khóe mắt quyến rũ, câu người muốn chết. "Thật xin lỗi, nếu anh cứ tiếp tục thế này, Alpha của tôi sẽ tức giận." Lời này thật sự là quá rõ ràng cũng quá không khách khí, người kia xám xịt đi ra, thế là chỉ còn lại Lâm Uyển một người bị ép ăn dưa khổng lồ sững sờ tại chỗ. "Alpha của cậu là ai?" Nàng huy động khả năng quản lý biểu cảm cả đời của mình để giữ bản thân trông không quá mất kiểm soát, nhưng giọng nói gần như vỡ vụn của nàng vẫn phản bội nàng: "Đỗ Hàn Sương??!" Tô Dật Thuần: ... Giác quan thứ sáu của phụ nữ, thật mạnh. Tác giả có lời nói: Lúc nào có thể viết đến lúc đánh đấu, lúc nào có thể cắn cổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]