Mì trường thọ cuối cùng cũng chỉ vào bụng gần một nửa, thật sự không thể ăn thêm được nữa. Tô Dật Thuần nhìn, mặt có chút khổ sở: "Em ăn không hết, lưu đến ngày mai sẽ hỏng sao?" "Sẽ, " Đỗ Hàn Sương từ trong tay cậu cướp đi đôi đũa: "Anh giúp em ăn, đừng có suy nghĩ nhiều nữa." "Nhưng kia em đã dùng qua..." Tô Dật Thuần đứng ở bên cạnh hắn nhìn hắn ăn nốt số mì còn lại của mình, khó kiềm chế nhớ tới Bùi Thiếu Bạch cùng lời hắn nói, có chút đỏ mặt. "Nếu anh ăn không vô thì thôi, đừng cố gắng nữa." Tô Dật Thuần rót cho hắn một cốc nước, ngồi bên cạnh hắn nhìn hắn ăn, một tay xoa bụng của mình, Cẩu Đông Tây nhìn cái cảnh tượng này như có điều suy nghĩ, lẩm bà lẩm bẩm nói: "Cậu có cảm giác này hay không, hai người thế này, giống vợ chồng?" Cậu còn chưa kịp thẹn thùng, chỉ nghe thấy Cẩu Đông Tây nói tiếp: "Đỗ Hàn Sương giống như là một người công nhân gian khổ giản dị, còn cậu là người vợ đang mang thêm cũng không quên đưa cơm cho chồng, thật là một cặp vợ chồng cảm động nha. "
Tô Dật Thuần: ... Trong nhà có sẵn máy rửa bát, Tô Dật Thuần đem hộp giữ nhiệt bỏ vào, xung phong nhận việc đổ nước rửa chén vào, sau đó mở chốt mở ra. Đỗ Hàn Sương nắm chặt cổ tay của cậu, nhìn sợi dây đỏ chói sáng, gảy hạt châu chuyển vận một chút: "Màu đỏ nhìn rất đẹp, tôn làn da của em." "Thật sao?" Tô Dật Thuần che lấy dạ dày của, nâng tay trái lên nhìn nút buộc trên cổ tay mình: "Trên người của em giống như chỉ có loại đồ vật này là màu đỏ." "Còn có, " Nam nhân đầu lưỡi đỉnh qua răng nanh của mình, bị mình cắn có chút đau: "Nốt ruồi ở khóe miệng của em, cũng là màu đỏ." Thiếu niên không nghe ra trong lời nói của hắn có dục niệm, con mắt lóe sáng: "Đúng nha, đúng là như vậy, em cũng không nghĩ tới." Đỗ Hàn Sương ánh mắt một mực rơi vào đôi tay cậu che bụng, cụp mắt che dấu thần sắc, thanh âm bình thản: "Vẫn còn khó chịu sao?"
"Một chút xíu, " Tô Dật Thuần cảm nhận một chút, trừng mắt nhìn: "Em lại xoa xoa một chút liền tốt." Nam nhân giương mắt nhìn thẳng cậu, Tô Dật Thuần có chút sững sờ. Ánh mắt hắn dưới đáy ẩn giấu vực sâu không lường trước được, đủ để cho người chết chìm ở bên trong, Omega còn không biết xảy ra chuyện gì, liền bị người ta ôm. Cậu rõ ràng ngửi được mùi thơm của gỗ rêu từ góc áo của nam nhân, cùng với mùi của nước giặt quần áo xen lẫn cùng một chỗ, khiến chân cậu mềm nhũn, eo cũng mềm. Tô Dật Thuần cảm thấy vạt áo của mình bị người nhấc lên, bàn tay ấm áp thuận theo eo dò xét đi lên, đến bụng của cậu, nhẹ nhàng xoa. Tất cả điều này tới vội vàng không kịp chuẩn bị, Tô Dật Thuần căn bản không có kịp phản ứng, Cẩu Đông Tây thì phát điên tại chỗ, CPU bạo tạc, sắp ngất đến nơi rồi, hắn "A" một tiếng, rồi tự nhéo lấy bản thân một cái.
Ta còn có thể tiếp tục gặm! Ta có thể! Ta có thể! Lòng bàn tay ấm áp khiến cậu cảm thấy dạ dày thật dễ chịu hơn khá nhiều, thế nhưng là cái tư thế này. . . Tô Dật Thuần nhẹ nhàng tránh né một chút, không thành công, tay của nam nhân giống như là sinh trưởng ở trên người cậu, khiến cậu vừa thẹn vừa xấu hổ. "Anh làm gì vậy, mau buông tay, " Tô Dật Thuần cách quần áo vỗ vỗ tay của hắn: "Lấy ra, bị người khác trông thấy làm sao bây giờ." "Nơi này là nhà anh, trông thấy thì thế nào." Đỗ Hàn Sương ngoài miệng không nói đạo lý, vành tai lại hơi ửng đỏ, Tô Dật Thuần không giãy dụa nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Thế nhưng tại sao muốn thế này, em cùng anh, là quan hệ như thế nào?" Nam nhân không nói một lời nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên xoay người cậu đem cậu ôm lấy. Tô Dật Thuần bị hắn vững vàng ôm vào trong ngực, lời nói kháng cự còn chưa nói ra, liền bị đặt trên giường phòng ngủ mình, cậu ôm lấy gấu Teddy, lại đem con thỏ nhỏ cản trước người mình, có chút bối rối: "Anh muốn làm gì vậy." Nam nhân ánh mắt càng thêm ảm đạm, chống tay lên giường xích lại gần cậu, hô hấp ấm áp phả vào mặt cậu, Tô Dật Thuần vô ý thức hai mắt nhắm nghiền, gấu Teddy trong ngực bị người ta rút ra, đổi thành một cái hộp thô sáp. "Mở ra nhìn xem." Hộp đóng gói rất phổ thông, Tô Dật Thuần cũng đoán không ra đây là vật gì, chỉ biết đại khái đây là quà sinh nhất Đỗ Hàn Sương tặng cho mình, bởi vì cái này, cậu vừa mới bị trêu chọc cũng không kịp sinh khí, cúi đầu chuyên tâm mở quà của mình. Trong hộp giấy đồ vật hơi lạnh, Tô Dật Thuần hơi dùng một chút sức lực đem nó lấy ra, nhìn phần lễ vật kia hít vào một hơi. Kia là một cái bình thủy tinh, bên trong là một đóa hoa hồng sinh động như thật, đáy bình có một cảnh quan thu nhỏ, rêu được trải thành bãi cỏ, đá vụn dựng thành thành lũy, một chiếc bình bên trong có chúng sinh muôn màu, còn có một đóa hoa hồng kia. "Anh đã nhờ Tiểu Bạch giúp đỡ, hắn học mỹ thuật, giúp anh vẽ xong bản vẽ thiết kế, chính anh tự làm." Đỗ Hàn Sương đưa tay mở đèn led ở miệng bình, đó chính là mặt trời giả lập, xuyên qua trời đông giá rét, chiếu khắp đêm tối, đem cậu hòa vào sáng sớm, để cậu cùng hoàng hôn ôm hôn. "Đây là mùa xuân mà anh muốn đưa cho em." Mặt trăng là trái tim cổ động không ngừng trong bóng tối, thời gian trôi, những vì sao đắm chìm trong hạt sương, mắt của Đỗ Hàn Sương giống như một bài thơ Sonnet*. *Thể loại thơ Sonnet: là một hình thức thơ có nguồn gốc từ Ý. Đến thế kỷ thứ mười ba sonnet được chuẩn hóa thành một bài thơ mười bốn dòng với một luật gieo vần nghiêm ngặt và một cấu trúc nhất định. (Nguồn: Sonnet – Wikipedia tiếng Việt. (2022).) Nếu các bạn muốn tìm hiểu kỹ hơn thì hãy lên google tra nhé ^^ Gương mặt của hắn ửng đỏ như một hoa anh đào vào ngày xuân sớm, Tô Dật Thuần trố mắt nhìn qua hắn, như là nhìn về phía một mảnh hồ trong xanh phẳng lặng. Đỗ Hàn Sương nhiệt độ trên mặt vẫn như cũ không chịu giảm, hắn đưa tay che khuất đôi mắt Tô Dật Thuần, ngữ khí rất hung: "Không cho phép em nhìn anh!" Nam nhân này đã quen dung sự lạnh lùng cùng trầm ổn để ngụy trang mình, trên thực tế là tính tình ưa thích hồ nháo bá đạo lại không muốn nghe người ta khuyên nhủ, Tô Dật Thuần nắm lấy tay hắn, cẩn thận đem ngón tay của mình nhét vào khe hở, mười ngón đan xen. "Anh vừa mới cách em gần như vậy làm gì?" Tô Dật Thuần giương mắt nhìn kỹ hắn, đầu lông mày khẽ nhếch, giống hồ ly. Lại. . . Lời của hắn chưa hết, liền bị Tô Dật Thuần phong bế, chỉ là một cái hôn rất nhẹ, rất mềm, rất ngọt. Omega lôi cuốn dùng tin tức tố bưởi hồng chủ động hôn hắn, chăm chú câu dẫn chăm chú phi lễ, khiến cho người ta thấy nghiện. Hai người đều chưa hôn nhau bao giờ, đang thăm dò lẫn nhau, bầu không khí mập mờ, ngay thời điểm Tô Dật Thuần khí tức bất ổn liền tách ra, Đỗ Hàn Sương đem mặt chôn ở một bên cổ của cậu, khẽ cắn một chút xương quai xanh của cậu, nói giọng khàn khàn: "Mười bảy tuổi." "Không phải mười bảy, " Tô Dật Thuần đưa tay ôm lấy bả vai hắn, thanh âm cũng có chút khàn: "Hai mươi mốt tuổi." "Đợi thêm một chút, " Alpha hôn lên khóe miệng của hắn: "Chờ em lớn lên." Hai người phá tan lớp giấy kia, hiện tại trên cơ bản tương đương với mở rộng cửa sổ mái nhà mà nói thẳng, Đỗ Hàn Sương trong lòng hiện tại ngọt đồng thời lại cảm thấy vừa mới mình có hơi lỗ mãng. Tại sao có thể vừa yêu đương liền hôn nhau đâu, thế này không tốt lắm. Hắn thực chất bên trong là tính tình nội liễm, không quá chủ động, nhưng gặp được Tô Dật Thuần liền khó mà tự điều khiển, vô sự tự thông*. *Vô sự tự thông: không thầy cũng tự thông tỏ Sau khi tiễn Đỗ Hàn Sương về, Tô Dật Thuần đem mình tiến trong chăn vừa đi vừa không ngừng vặn vẹo. Hắn nhớ tới đến vừa rồi hôn còn cảm thấy thẹn thùng, tự mình một người cười ngây ngô không ngừng, nhìn chằm chằm bình thủy tinh đặt ở đầu giường kia, mi mắt khẽ run, cắn môi dưới, không để cho mình nhìn quá ngu. Đêm nay ăn tết, Cẩu Đông Tây trông thấy CP của mình hôn, quả thật thể nghiệm được cảm xúc sắp chết, điên cuồng đập đầu vô tường, tiếng thét chói tai có thể so với phòng ngự cảnh báo, lắp đặt cho mình máy hô hấp hút vài hơi dưỡng sức. Tô Dật Thuần vỗ vỗ mặt mình, ý đồ để nhiệt độ trên mặt hạ xuống, hít sâu một trận, hỏi Cẩu Đông Tây cũng đang điên khùng: "Vậy cậu muốn tặng cho tôi quà sinh nhật là cái gì?" Cẩu Đông Tây vừa bị cậu gọi, vừa từ hình thức hiền giả mới gặm CP liền lấy lại tinh thần, một gậy đánh về nguyên hình: "Vậy cậu bật máy tính lên, tôi không có cách nào tự tay đem đồ vật giao cho cậu, chỉ có thể thông qua hình thức văn kiện phát cho cậu." Mặc dù không rõ ràng thế giới tuyến cùng hệ thống là như thế nào, nhưng Tô Dật Thuần vẫn nghe lời bật máy tính lên trông mong chờ lấy văn kiện phát tới. Cẩu Đông Tây làm cho hắn quà sinh nhật là trò chơi pixel sưu tập nhỏ rất đơn giản, nhân vật hội họa rất đáng yêu, tiểu nhân vật bên trong khung chát tên chữ chính là "Thuần Thuần", muốn điều khiển nhân vật chính đi cùng trong thôn còn con thỏ nhỏ gấu nhỏ mèo con giao lưu đối thoại, sau đó thu thập một chút loại hình kim tệ tiểu hoa nhỏ, cốt truyện rất nhẹ nhàng dễ thương, cuối cùng trong thôn tiểu động vật đều đến chúc mừng sinh nhật Thuần Thuần, Tô Dật Thuần nhìn xem kết cục cuối, mím môi cười cười, nhỏ giọng đối với hệ thống nói: "Cám ơn cậu, 706. H." Cậu lần đầu tiên thật tình như thế hô lên số hiệu hệ thống Cẩu Đông Tây, ngược lại khiến hệ thống có chút không được tự nhiên: "Cậu lải nhải như thế làm gì, lúc đầu chính là làm cho cậu mà." "Vậy ngươi cũng sẽ làm cho kí chủ trước đó món quà sinh nhật dụng tâm như thế sao?" Tô Dật Thuần nhìn xem kết cục trong tấm hình trên mặt thảm hoa văn, có chút nhíu mày, mới vừa rồi không có chú ý, hiện tại xem ra, hoa văn giống như tạo thành một câu. "Sẽ không, trước đó, đều là bèo nước gặp nhau, ta sẽ không dụng tâm như vậy." Cẩu Đông Tây tựa hồ không có phát hiện hắn trầm mặc, hai người ngầm hiểu lẫn nhau bắt đầu nói chuyện phiếm, Cẩu Đông Tây nói: "Cậu nếu là cảm thấy tốt, còn có thể cho Đỗ Hàn Sương copy một phần." "Được, tôi cho anh ấy nhìn xem, cậu ngoại tuyến đi, tôi ngủ một lúc." Hệ thống ngoại tuyến, Tô Dật Thuần nhìn hoa văn bên trên câu kia ngắn ngủi nhưng lại là lời nói khiến kẻ khác kinh hãi, nuốt ngụm nước miếng. "Noah is dangerous " Hắn đem lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lau sạch sẽ, từ bên bàn đọc sách rút một chiếc laptop mới tinh, đem tất cả chi tiết từ nhỏ đến lớn nhớ kỹ tất cả đều ghi chép lại, lại đem phần trò chơi Cẩu Đông Tây làm kia đưa vào USB, đứng dậy đi tìm Đỗ Hàn Sương. Trong đêm hàn khí rất lớn, Tô Dật Thuần không có mặc áo khoác liền chạy ra, chờ đến thời điểm Đỗ Hàn Sương mở cửa, tay đều đã đông cứng. Trước đó tìm không thấy nguyên do, hiện tại cách mạng hữu nghị của hai người có sự thăng hoa nhất định, Đỗ Hàn Sương nhìn hắn một mình phong phanh nửa đêm chạy loạn cũng không tùy tiện tính sổ, kéo khóa áo khoác mình ra, đem cả người cậu lồng vào bên trong, đưa tay nâng bắp đùi cậu, đem cậu vững vàng bế lên. "Em có một thứ muốn anh bảo quản giúp, " Tô Dật Thuần đem cuốn sổ trong tay cùng USB toàn bộ giao cho hắn, núp ở trong quần áo của hắn cuộn tròn sưởi ấm: "Nhất định phải bảo quản thật tốt, không thể làm mất, Đỗ Hàn Sương, em chỉ tin tưởng anh." "Được." Nam nhân tiếp nhận đồ vật của cậu, cũng không kiêng kị gì, ôm cậu vào phòng mở két sắt, đem quyển sổ kia cùng USB bỏ vào. Cái này bảo quản thật rất cứng, Tô Dật Thuần không phản bác được, đành phải hất cằm lên trên mặt hắn hôn một cái. Nhiệt độ cơ thể con người là thứ rất kỳ diệu, giống như mặc kệ có lạnh như thế nào trong đêm, chỉ cần hai người ôm nhau, liền có thể dấy lên một mảnh màu đỏ ráng chiều, một trận tuyết lớn màu hồng rơi xuống, xuống vào mùa xuân. Bọn hắn ôm nhau trầm mặc, Tô Dật Thuần nghe nhịp tim Đỗ Hàn Sương, xoang mũi ở giữa đều là mùi hương gỗ rêu, hắn kéo góc áo Đỗ Hàn Sương: "Đêm nay em có thể ở chỗ anh ngủ hay không?" "Được." Tác giả có lời nói Lễ vật này thật rất khó để đoán. Tỏ tình, hôn, cùng giường chung gối, tiến bộ thật nhanh chóng. Nụ hôn đầu tiên đều là con trai tui chủ động. # Đỗ Hàn Sương cho mẹ tranh khẩu khí # Tiến triển khổng lồ như thế, không bỏ phiếu cho tui sao? Khen thưởng đâu, tui cũng muốn qwq
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]