Chương trước
Chương sau
Kỳ thi đại học trước nay luôn được người dân cả nước ngóng trông.

Tô Dật Thuần thấy thông báo đã có kết quả thi, cậu gọi điện thoại hỏi thăm Tô Hàng có qua không. Bên kia Tô Hàng đã hưng phấn đến lắp bắp, Tô Dật Thuần nghe hiểu, chắc hẳn là đã đỗ trường mong muốn rồi.

Alpha giống nhau đều là những tên sĩ diện, lắp bắp đến mức này thì chắc hẳn đang mừng quá hóa ngốc rồi.

Tô Dật Thuần nghe cậu ta hú hét mãi, lãng phí 38 giây cuộc đời cũng chưa nghe ra cậu ta thi được bao nhiêu điểm. Cậu do dự một tý, nói: "Ôi, trượt nguyện vọng 1 rồi à."

Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, Tô Dật Thuần sợ bị mắng tới to đầu, nhanh trí ngắt cuộc gọi.

Cẩu Đông Tây khen cậu đúng là đồ ngứa đòn, Tô Dật Thuần xua tay khiêm tốn: "Đâu có, đâu có hì hì."

Cẩu Đông Tây:......

Còn hì hì được nữa, cà nhây đến mức đó vẫn sống đến tuổi này là may đó.

Sau khi hệ thống thăng cấp, đây là lần đầu tiên Tô Dật Thuần tiến vào trong Noah.

Nhìn chung bố cục vẫn vậy nhưng các thiết bị, nội thất đã được nâng lên 1 bậc. Cẩu Đông Tây lười biếng nằm trên ghế dài, thấy cậu đi vào cũng chỉ nhìn một cái rồi úp mặt vào gối, trông rất là uể oải.

Tô Dật Thuần hiếm thấy cậu ta ỉu xìu như vậy, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy...... Xảy ra chuyện gì à?"

"Tức chết tôi rồi......" Cẩu Đông Tây ôm ngực hít thở đứt quãng, nước mắt chảy hai hàng dài: "Tên đàn ông thối tha, hắn bị trà xanh mê hoặc, bội bạc nữ chính."

Tô Dật Thuần câm nín. Trường hợp này không khác gì khi thằng bạn thân nhào vào ngực cậu khóc lóc vì bị bạn gái đá là bao.

Kêu khóc một hồi, Cẩu Đông Tây mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, nó tổng kết lại điểm tích lũy của cậu rồi đưa ra phần thưởng. Tiện thể chuẩn bị phần cốt truyện chính tiếp theo cho cậu xem.

Tới nay cậu đã tích được kha khá điểm, thỉnh thoảng mua bao thuốc cũng bị Đỗ Hàn Sương tịch thu thì cậu không tiêu gì thêm.

Đại gia Tô Dật Thuần có cả kho tài kếch xù nhưng trong kho hàng lại chẳng có gì khiến cậu hứng thú.

Trong kho có một cái rương may mắn, phần thưởng là ngẫu nhiên, 5 điểm một lần mua. Tô Dật Thuần tò mò mua 10 cái, chỉ ra một đống đồ linh tinh, trong đó có cái kỹ năng củ chuối nhất phải kể đến "Khỏa thân đi trên đường nhưng không bị ai nhìn thấy".

Tô Dật Thuần lại thêm một lần hoài nghi cái hệ thống đa cấp này.

Lúc Cẩu Đông Tây phát hiện ra, Tô Dật Thuần đã tiêu hết sạch điểm. Hệ thống hoảng sợ tột cùng nhìn cậu như thể một tên phá gia chi tử, suýt thì quỳ xuống hô dừng tay.

Tô Dật Thuần hoảng hồn nhìn 7 điểm ít ỏi còn lại nhưng vẫn quyết tâm nói với Cẩu Đông Tây: "Một lần cuối cùng thôi, được ăn cả ngã về không."

Hệ thống tức quá mà tự bóp cổ mình, nó làm hệ thống nhiều năm rồi, lần đầu tiên thấy có tên ký chủ vì máu đỏ đen mà phá hết gia sản thế này.

"Tinh Tinh."

Hệ thống vang lên báo hiệu đã mua, Tô Dật Thuần mở rương rồi vừa ấn thái dương mình vừa nhấn huyệt nhân trung cho Cẩu Đông Tây, hỏi: "Đây là cái gì?"

"...... Không phải có chữ viết sao," Cẩu Đông Tây kiệt quệ tinh thần, nó run rẩy chỉ về bản giới thiệu bên cạnh: "Đây là một đoạn dữ liệu linh tinh thôi."

"Á! Tay của tôi sao thế này?"

Cẩu Đông Tây bị phim cẩu huyết và máu đỏ đen của Tô Dật Thuần làm tức chết, lúc đứng dậy nó không cẩn thận ngã dập mông, tay thọc vào trong cái rương kia. Đoạn dữ liệu kia lập tức chui vào cơ thể nó. Cẩu Đông Tây hoảng sợ la to: "Cái gì đây! Không phải là virus chứ! Cứu mạng! Cứu mạng! Tôi sắp chết rồi!"

Tô Dật Thuần cũng sửng sốt, cậu cười trên nỗi đau khổ của nó: "Trông cậu có sao đâu. Biết đâu là dữ liệu tốt, giúp cậu thăng cấp đấy."

Cẩu Đông Tây nghe cũng hợp lý, "vui vẻ" đá cậu vào trong cốt truyện chính.

Sau vài giây choáng váng, Tô Dật Thuần nhìn quanh, thấy mình đang ở trong một phòng tối, trước mắt có một màn chiếu, y như đang ở trong rạp chiếu phim mini.

Đỗ Hàn Sương ngồi ở cuối giường hút thuốc, nhìn Bùi Thiếu Bạch đang nằm trên giường.

Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc khác lạ như là vừa khiếp sợ vừa ngờ vực, Tô Dật Thuần nhìn gương mặt y hệt Đỗ Hàn Sương mà cảm giác như đang nhìn một người khác.

Bùi Thiếu Bạch khẽ nói: "Anh giam tôi lại cũng có tác dụng gì đâu cơ chứ?"

Đỗ Hàn Sương không liếc nhìn anh ta lấy một cái, bỏ sang thư phòng.

Tô Dật Thuần đi theo hắn, nhìn hắn ngơ ngác ngồi trước bàn làm việc, trong lòng cậu cũng xuất hiện cảm giác khó tả.

Cậu thấy Đỗ Hàn Sương nhấp mím chặt môi, lấy ra một quyển nhật ký thật dày, góc quay chuyển động cậu dần nhìn thấy nội dung bên trong.

Vết bút nông sâu không đồng nhất nhưng trên cả trang giấy chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu "Không phải như thế".

Cái gì không phải? Câu này có ý gì.

Cậu nghi ngờ muốn nhìn tiếp nhưng cảm giác choáng váng ập đến khiến cậu nôn khan. Lúc cậu tỉnh táo lại đã trở về khoang thuyền của Noah.

Cẩu Đông Tây hối hận vì lúc nãy quá hấp tấp đẩy cậu vào cốt truyện mà không cho cậu chuẩn bị tâm lý. Nó bưng một ly nước ấm đến.

Tô Dật Thuần sắc mặt tái nhợt, uống một ngụm nước. Cậu chào Cẩu Đông Tây một tiếng rồi mất hồn mất vía rời đi.

Trong nhà không có người, Đỗ Hàn Sương vẫn đang ở công ty, dì Vương đã ra ngoài. Tô Dật Thuần đau đầu, kiếm chỗ trên ghế sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi.

......

Đỗ Hàn Sương lần đầu tiên biết rằng ru rú trong nhà nhiều quá sẽ khiến người ta biến thành mèo lười.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn Tô Dật Thuần cuộn tròn trong góc bếp, vừa tò mò làm sao cậu chui vào trong góc này được, vừa đau đầu nghĩ cách lôi cậu ra ngoài.

Cậu ngủ mà cũng không yên ổn, cứ chau mày suốt. Đỗ Hàn Sương sờ trán cậu.

Nóng quá.

Hắn thở dài, vừa lôi vừa bế cậu ra ngoài, sau đó giúp cậu lau người, thay đồ.

Lúc 7 giờ tối, Tô Dật Thuần tỉnh lại, vừa kịp giờ cơm.

Đỗ Hàn Sương ôm cậu lên đùi bón cơm, Tô Dật Thuần ăn không được 2 miếng rồi đẩy ra, mắt rớm rớm chực khóc.

Nhiệt độ nóng bỏng trên người cậu truyền qua quần áo mỏng manh làm bỏng ngực hắn, Đỗ Hàn Sương hôn lên thái dương cậu: "Sao lại sốt thế này?"

"Không biết......" Giọng cậu nghèn nghẹn, túm ống tay áo của Đỗ Hàn Sương, hỏi: "Anh thích em à?"

"Không thích em thì thích ai?"

Tô Dật Thuần mím môi, nửa thật nửa giả nói: "Trong giấc mơ của em, anh không thích em mà thích Bùi Thiếu Bạch."

"Haiz, sao em vẫn chưa bỏ được ý tưởng này đi thế", hắn bó tay, nhân tiện đút cho cậu một muỗng canh: "Thế tôi đối với cậu ấy như thế nào?"

"Anh nhốt anh ấy trong phòng, cơm cũng không cho ăn."

"Ác thế cơ á?"

"Ác lắm."

Tô Dật Thuần giận thái độ trêu đùa của hắn, đánh hắn một cái: "Anh còn muốn thế nào nữa?"

Đỗ Hàn Sương buông bát cơm trên tay xuống: "Tôi sẽ không đối xử với người mình yêu như vậy đâu."

Nếu là lúc bình thường, Tô Dật Thuần nhất định sẽ nhận ra thái độ nghiêm túc của hắn, nhưng cậu đang sốt, đầu óc không rõ ràng, chỉ nghĩ gì nói đấy: "Vậy anh sẽ đối xử như thế nào?"

"Muốn nghe thật à?"

Tô Dật Thuần bị giọng điệu cưng chiều của hắn lừa, ngây ngốc gật đầu, giây tiếp theo đã bị trói tay, cột vào đầu giường, không thể động đậy.

"Nhốt lại làm sao đủ, tôi còn muốn trói em lại. Bảo bối à, sao em lại nghĩ tôi là người tốt hử."

Hắn nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi ở khóe miệng cậu. Tô Dật Thuần thử giãy giụa một chút, nhưng không thoát được. Đỗ Hàn Sương cẩn thận sờ lên vệt đỏ trên cổ tay cậu.

"Sao lại dễ hằn vết thế hả, em là bánh trôi à."

Tô Dật Thuần tỉnh táo một chút, chớp mắt, hỏi: "Anh thích em nên trói em lại à, chỉ là trói thôi sao, không làm gì khác thật hả?"

"Thuần Thuần, gan to quá rồi nhỉ." Đỗ Hàn Sương nhìn cậu, ánh mắt chăm chú như nhìn con mồi, tin tức tố dần lan tỏa: "Đến lúc đó em mà khóc tôi cũng không có dừng lại đâu."

Tô Dật Thuần ngẩng đầu nhìn đôi tay đang bị trói của mình, phát hiện ra dây trói là dây áo choàng tắm. Cậu mơ màng hôn lên cằm hắn.

Đỗ Hàn Sương nhìn vẻ ngây ngốc bị người ta lừa bán cũng không biết của cậu mà phì cười, cởi trói cho cậu: "Lần sau sau kiếm dây dài hơn, trói cả người em, thành một cái bánh ú trắng trẻo xinh đẹp."

"Thật à, có đẹp hơn bánh túi tiền dì Vương làm không," vệt đỏ trên cổ tay được hắn hôn, Tô Dật Thuần mải nghĩ lung tung: "Bánh túi tiền ngon lắm, em còn muốn ăn thịt......"
Đỗ Hàn Sương mặc cậu lải nhải, thay quần áo đã ướt mồ hôi của cậu sang đồ ngủ thoải mái. Thay xong cậu vẫn còn đòi ăn, hắn đành dỗ dành ngày mai sẽ làm cho cậu ăn.

Tô Dật Thuần đổi xong quần áo, ôm eo hắn lại muốn ngủ, Đỗ Hàn Sương hết cách, đành ôm cậu lên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu rồi hôn lên nốt ruồi kia.

"Ngủ ngon, bảo bối ngốc nghếch của tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.