Sở Trạch Hưng híp mắt nhìn Sở Liêu Vũ và gia gia của y,sau đó lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa gương mặt Sở Trạch Hưng liền thay đổi, giọng cũng lạnh xuống. Hắn vừa đi vừa hỏi.
\-Mọi chuyện giải quyết xong rồi?
Quan gia cung kính trả lời.
\- Chuyện Liêu Vũ thiếu gia trúng độc đã đổ thừa cho Vệ gia, Hắc tộc nghe được tin đó không chút nghi ngờ mà diệt sạch Vệ gia.
\-Vệ gia,Cơ gia liên tục bị diệt đã khiến hai đại gia tộc còn lại cảm thấy nguy cơ, theo yêu cầu của Gia chủ ta đã cho gián điệp ở giữa gây rối, bây giờ Mộ gia và Cố gia đang nghi ngờ lẫn nhau, chỉ cần hai gia tộc này tranh đấu... Chúng ta sẽ ngư ông đắc lợi.
\-Tốt, tìm cách đuổi người của Hắc tộc trở về Thần Thánh Địa đi.
\-Gia chủ... Hắc tộc không cần xử lý sao?. Kế hoạch ban đầu là chôn vùi cả Hắc tộc mà?
\-Không cần , y sẽ không vui.
\-Vâng.
Quản gia cung kính lui xuống ,chuẩn bị chút đồ đệ hai gia tộc đánh nhau.
\-Vũ, ngươi là của ta , chỉ là của ta...
Sở Trạch Hưng dừng bước nhìn hồ sen , trên tay là một sợi lông vũ xinh đẹp, ánh mắt Sở Trạch Hưng dần thay đổi, trở thành màu xanh lá đậm.. Nhưng trong chớp mắt lại trở về bình thường, lông vũ trên bàn tay cũng mất tăm.
Vài ngày sau Hắc tộc rốt cuộc trở về Thần Thánh Địa, bọn họ đến đây chỉ là để đòi lại công đạo cho tộc nhân thất lạc của mình đồng thời muốn đưa y về tộc,nhưng Sở Liêu Vũ không chịu,bọn họ khuyên vài ngày cũng không được nên đành trở về.
Tiễn gia gia và tộc nhân đi rồi Sở Liêu Vũ có chút mất mát và mệt mỏi,y đành trở về viện của mình ngủ một chút.
Khi tỉnh lại thì trời cũng đã tối mà bụng lại có chút đói, nên Sở Liêu Vũ xoa xoa bụng cự tuyệt yêu cầu của hạ nhân rồi tự mình đi tìm đồ ăn, đi ngang qua thư phòng y bất ngờ nghe được ít chuyện.
\-Gia chủ, Mộ gia và Cố gia thật quá đáng! Bọn họ lại nói Vệ gia là do chúng ta diệt! Rõ ràng là ,rõ ràng là Hắc tộc vì muốn xả giận cho Liêu Vũ thiếu gia nên mới...
Chuyện này Sở Liêu Vũ cũng có chút mơ hồ, gia gia của y cũng có nhắc qua nhưng y không quá để tâm... Hiện giờ sao lại liên quan đến Sở gia?
\-Sở gia chúng ta sợ là không thế đối phó với hai đại gia tộc được...
\-Nhưng phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải mời Hắc tộc quay lại?
\-Quản gia, điều này là không thể, không nói Hắc tộc có giúp chúng ta hay không... Mà căn bản chúng ta không biết vị trí của Hắc tộc, huống hồ hai đại gia tộc Mộ và Cố đã chuẩn bị từ lâu... E là đợi khi chúng ta tìm được vị trí của Thần Thánh Địa thì Sở gia cũng...
\-Nếu,nếu có được linh vật trong truyền thuyết...
\-Sở gia tuyệt đối không thể vong,bằng bất cứ giá nào...
Sở Liêu Vũ ôm đầu, trong đầu có thứ gì đó thức tỉnh.
Vì để giúp Sở Trạch Hưng, giúp Sở gia... Lần này Sở Liêu Vũ cũng ngưng tụ linh vật...
Bởi vì bản thân Sở Liêu Vũ hiểu rõ nhất độ quan trọng của Sở gia đối với Sở Trạch Hưng.
....
Sáng hôm sau....
Sở Trạch Hưng cầm linh vật trong tay ,ánh mắt chấp nhất điên cuồng nhìn thi thể trên giường.
Quản gia len lén thở dài.
\-Yêu một người có thể điên cuồng như vậy sao?Vì để buộc người kia mãi mãi bên mình nên.... Giết chết người kia?
Quản gia không hiểu loại "yêu" đầy điên cuồng và chấp nhất này ,mãi mãi hắn cũng sẽ không hiểu. Cũng chẳng ai hiểu tại sao Sở Trạch Hưng lại làm như vậy....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]