Sáng sớm hôm sau...
\-Lệnh nhi, ăn món này đi , rất ngon.
Cơ mẫu đưa tay gắp vài món ăn cho Cơ Y Lệnh, miệng cười không ngớt.
Nhi tử bảo bối của nàng đã về, không vui làm sao được. Hơn nữa bây giờ nhi tử cũng ngoan ngoãn hiếu thuận, hỏi nàng làm sao không vui vẻ đây!
Cơ phụ ngày thường cũng cưng chiều Cơ Y Lệnh, nên đương nhiên cũng gắp thức ăn, hỏi thăm rất nhiều. Biết nhi tử không muốn nhắc về linh vật, bọn họ cũng ăn ý không hỏi.
\-Ưm... ẫu ân... on òn à \(Ưm, mẫu thân con còn mà\)
Cơ Y Lệnh miệng ngậm một miếng thịt thật lớn, vui vẻ nói.
Trong 3 năm này, lần đầu tiên y ăn được đến no như vậy a!
Lâm Vong một bên cưng chiều nhìn vẻ mặt thỏa mãn lại vui vẻ của Cơ Y Lệnh, trong lòng như nước ấm chảy qua, nếu thời gian có thể dừng ở thời điểm hiện tại, vậy thật tốt.
Ánh sáng Mặt Trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, màu sắc hạnh phúc tràn đầy căn phòng nho nhỏ.
....
\-Lâm đại ca! Mau tới đây!
Lâm Vong bất đắc dĩ nhìn qua, thân ảnh Cơ Y Lệnh đứng bên hồ nước, đến mùa sen nở, trước hồ từng đàn cá chép đỏ tung tăng bơi lội.
\-Cẩn thận chú, đệ không biết bơi đâu.
Lâm Vong ôn hòa nhắc nhở, giọng điệu ôn nhu khiến vài cô nương bên hồ ngoáy đầu nhìn lại, thấy gương mặt tuân tú của Lâm Vong thì lấy khăn tay che miệng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Cơ Y Lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-roi-ta-cung-phan-dien-dam-luyen-ai-mong/3262207/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.