Chương trước
Chương sau


Lý Mộ Phong bước đến bên bàn, rót một tách trà rồi đưa lên miệng, vừa mới nhấp một ngụm đã nhăn mặt lại, lập tức phun ra khăn tay.

Trong thoáng chốc, khăn tay trắng tinh đã nhiễm bẩn một phần nâu nhạt. Hậu vị đắng chát lại chua sót của trà để lâu ngày đọng lại trong khoang miệng khiến Lý Mộ Phong nhíu mày càng chặt.

Trong lòng chợt dâng lên một cỗ chua sót tức giận không thôi, cái quái gì thế?! đến trà cũng không chịu thay mới, đối với người cổ đại mà nói thì khác nào nhà hoang cửa rổng đây chính là ngược đãi người tàn tật đó! Rõ ràng hạ nhân, gia nô đều được thuê đến, hàng tháng bọn họ đều được lãnh lương đều đặn. Rõ ràng là làm trong một gia tộc lớn, được hưởng đãi ngộ cao gấp mấy lần người dân bình thường khác. Vậy mà chỉ có một chút chuyện hầu hạ, chăm sóc bệnh nhân cũng lười biếng. Không lẽ chỉ vì không thể cử động nên trừ ăn uống sinh hoạt ra, nhà cửa không cần sạch, phòng ốc phải nhiễm mùi trà ô thiu? Chẳng qua chỉ là điều dưỡng thôi sao? Còn là hơn cả chục người cùng nhau chăm sóc!!! Thế quái nào cũng lười biếng nhác làm cho được." Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh" thật sự rất giống với tình cảnh bây giờ, quá sức não tàn .

Trong người Lý Mộ Phong như nổi lên một trận lửa giận, tay không tự chủ xiết chặt lại. Tách trà tuy không phải hàng kém chất lượng nhưng cũng không phải loại gia khí* rất nhanh đã hiện lên vết nức vì bị lực tác động mạnh. Lý Mộ Phong nghe tiếng nức vỡ của gốm sứ, trong lòng phiền chán cực kỳ. Thế nhưng thật sự đem ly trà ném mạnh xuống đất. Âm thanh vỡ vụn vang lên, Lý Mộ Phong đột nhiên nhớ trong phòng còn có người bệnh. Cho dù trong lòng hắn khí bao nhiêu nhưng vào phòng thăm bệnh người khác lại sinh sôi bộc phát đem nhân gia ly tách đập vỡ, này khác nào là nhằm vào mặt người đó mà tát một phát vang dội?

Lý Mộ Phong trong lòng chột dạ, mắt lén lút nhìn một chút về phía giường bệnh, bệnh trên một chút cũng không có động tĩnh liền thở phào trong lòng. Mà Ngọc nhi, Châu nhi sau khi thấy Hàn Ân đột nhiên phát tác mà đập vỡ ly trà, lập tức rén ngang. Cẩn trọng đi đến bên người Hàn Ân, hai tay dâng lên khăn trắng. Lý Mộ Phong liếc nhìn một cái, cũng thuận theo mà lấy khăn lau tay.

Hàn Ân là song nhi, là một cái kiều khí song nhi. Tuy mặt mũi vì chưa lớn nên xen lẫn giữa anh khí và mị khí nhẹ nhàng quỷ dị, nhưng là một người tập võ từ nhỏ. Thân thể hắn thế nhưng thật sự rất đẹp, eo liễu mềm mại vì chưa phát dục nên nhỏ hơn cả một vòng tay ôm. Cốt cách tay chân thanh tao, vì võ kĩ đặc biệt mà làn da khi sương tái tuyết*, trắng bóng mềm mại đến trong suốt ánh thủy. Bao quát trên đôi tay dài, đẹp với khung xương gợi cảm mĩ miều. Thật sự đẹp đến câu hồn đoạt phách.

Lý Mộ Phong lau tay, chỉ là một động tác lau tay bình thường nhưng khi khăn trắng được phủ trên đôi tay mềm mại, tiêm tiêm ngọc thủ* tinh xảo đó lại là hình ảnh ấy lại khiến cho người nhìn đến say mê, ít nhất hai người có mặt ở trong phòng này đến bây giờ vẫn còn say mê không tĩnh mà nhìn động tác lau tay bình thường nhưng mị hoặc trong xương cốt đó của Hàn Ân.

Hàn Ân cất giọng âm trầm nói:

" Hạ nhân ở Mạc phủ quả thật không biết quy cũ, chẳng qua chỉ là một hạ nhân nhưng dám trèo lên đầu lên cổ chủ nhân mà ngồi. Giúp ta nhắn với Mạc Chi thiếu gia, chó không nghe lời thì nên phạt, hiểu không? "

Châu nhi nghe Hàn Ân nói vậy, thầm than không biết tên người hầu kẻ hạ nào to gan dám đắt tội một cái độc ác song nhi như Hàn Ân. Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ nhanh chóng hiểu ra, dù sao cũng cùng Hàn Ân đi vào Mạc phủ, cho đến nay vẫn một bước chưa rời. Hàn Ân lại đột nhiên nổi điên, tất nhiên là do trong phòng này có cái gì đó khiến hắn khó chịu. Châu nhi liếc nhìn xung quanh, đảo mắt một vòng như tìm tòi nguyên nhân. Mắt cuối cùng dừng ở hai nơi, một là giường bệnh trong phòng, hai là tách trà đã vỡ nát.

" Đi nhanh đi. À mà, Ngọc nhi ngươi đi xuống nhà ăn Mạc phủ. Pha một ấm trà lên cho ta, nếu có ai hỏi, cứ nói hạ nhân Mạc phủ quá quý, Hàn Ân ta nhận không nổi."

Châu nhi vừa bước chân định rời khỏi thì nghe thấy vậy, trong lòng liền hiểu rõ. Hóa ra là trà có vấn đề , chậc chậc nhìn biểu hiện của Hàn Ân, chắc cú là tên ngốc nghếch nào đó tự cho là đúng nên phạm phải thái tuế đây mà... hạ nhân Mạc phủ cũng lạ nhỉ. Rõ ràng bọn họ đã đánh tiếng từ trước, vậy mà còn xảy ra sai sót như vậy, bọn họ mà không bị lột một tầng da chắc chắn sẽ không tiêu được lửa giận của Hàn Ân. Thật sự khiến người ta thương sót... lũ người ngốc nghếch.

Châu nhi vừa rời đi thì Ngọc nhi cũng vội vã chạy theo sau. Lý Mộ Phong híp mắt đánh giá xung quanh một chút, không phải quá bẩn nhưng cũng không sạch sẽ, khả năng cao là do bị qua loa dọn dẹp. Hắn nhìn cửa phòng đang mở toang ra, ánh sáng cũng theo đó mà tràn vào khiến căn phòng hơi âm u ẩm ướt trở nên thông thoáng hơn.

Lý Mộ Phong phân vân không biết có nên đóng cửa lại hay trực tiếp để yên đấy. Dù sao hắn bây giờ là song nhi, đơn độc ở trong phòng với nam nhân khác, lại còn đóng kín cửa thì thật sự rất ái muội. Đây cũng chính là lý do Ngọc nhi không đóng cửa lại khi rời đi. Vả lại, với bản tính của nguyên chủ, chắc chắn cũng chẳng nguyện ý phí tâm sức đóng cửa ở riêng với Mạc Viễn. Suy xét một lúc, Lý Mộ Phong quyết định vẫn để nguyên đó, dù sao đây cũng là tu chân giới, người có tâm muốn nhìn thì một kẻ hèn như cửa gỗ há có thể ngăn trở.

Lý Mộ Phong nhấc chân đi vào sâu trong phòng, càng tiến vào mùi hương dược liệu càng đậm. Rõ ràng trước đây hắn không thích mùi thuốc bắc vừa nồng lại vừa khiến người ngợm khó chịu, nhưng bây giờ lại cảm thấy ấm áp lạ thường, cứ như được ủ ấm trong một chiếc chăn thơm mùi quýt vàng ngọt thanh vậy.

Từ khi xuyên qua đến giờ, đây là khoảng khắc hiếm hoi khi tâm thần lẫn thể xác hắn thoáng thư thái. Lý Mộ Phong nhịn không được hơi vươn vai, xoay người một chút. Tiếng xương khớp giãn ra cốp cách vang lên nhè nhẹ...

Nhìn thoáng qua, trên giường đúng thật là có một người đang nằm, nhưng vì rèm bị kéo xuống, Lý Mộ Phong chỉ thấy được chút bóng dáng đen mờ nhạt. Có lẽ màn không được dắt lên là do tránh cho người bệnh nhiễm lạnh, hoặc là nguyên do gì khác. Nhưng Lý Mộ Phong không quá để tâm, tình trạng Mạc Viễn ra sao, hắn tất nhiên là người hiểu rõ nhất... sau y sư. Hắn biết Mạc Viễn không chết được, nhưng Mạc Hồng Yên lại không biết, tên này là một lão cáo già. Chắc chắn sẽ không bừa bãi thể hiện sự ngược đãi Mạc Viễn ra ngoài, chuyện phòng ốc, biệt viện của Mạc Viễn trở nên hoang vắng nghèo nàn này, phần lớn là bút tích của người khác.

Việc đáng để Mạc Hồng Yên ra tay, chỉ có thể là các loại như cố ý tìm một y sư hay luyện đan sư tài đức thấp hèn tay nghề kém cỏi, tình cờ hay vô ý cắt mất một hai loại chủ dược trong nước thuốc của Mạc Viễn. Còn có âm thầm tìm một nhóm nô tài tư chất thấp kém, phẩm hạnh không ra sao, cái loại mà thích nhất đầu cơ chuộc lợi lại nhác làm đưa qua cho Mạc Viễn. Cốt để trong lúc không ai hay biết, khử đi y, hoặc hạ độc trong cơ thể y. Để Mạc Viễn chết đi một cách nhanh nhất, còn hậu quả? Để cho y sư và đám hạ nhân, nhất là đám tộc lão trong tộc đối lập hắn gánh vác.

Dù sao, trong cốt truyện, Mạc Hồng Yên suýt chút nữa đã thực hiện được. Nếu không phải trong đúng lúc hắn định ra tay ám sát Mạc Viễn thì một vụ việc chấn động xảy ra, khiến Mạc Hồng Yên không thể không thu tay mà ẩn nhẫn xuống. Giúp cho Mạc Viễn có cơ hội tỉnh lại... nhưng cho dù là vậy, thì tình cảnh lúc đó đối với Mạc Viễn cũng đủ kinh khủng, trong ngoài đều là giặc, thọ địch bốn phương. Người ủng hộ hết lần này lần khác bị đẩy ra xa, cơ thể không được chữa trị nghiêm túc, tu vi một thân bị hủy hoại, ẩn ẩn còn có khả năng bị hạ độc, cắt xén tài nguyên không một người có thể tin tưởng được. Hoàn cảnh chẳng khác gì cá nằm trên thớt, tuyệt vọng như thế đến Lý Mộ Phong cũng cảm thấy hít thở không thông. Vậy mà Mạc Viễn vẫn có thể vượt qua, một kiếm cắt đứt nhân quả, lần nữa trèo lên vị trí đỉnh cao mà không chút vẹn vẹo về thần trí. Lý Mộ Phong cũng vì bội phục hành động dứt khoát của Mạc Viễn mà chú ý đến y, cũng từ đó luân hãm trong nhân vật có hình tượng được thiết kế hoàn mỹ này.

Tim đột nhiên đập nhanh hơn hai nhịp, Lý Mộ Phong có chút hồi hộp vén màn lên. Nếu Châu nhi hay Ngọc nhi ở đây, họ nhất định sẽ ngăn cản. Lý nào lại có song nhi nhìn lén nam nhân, còn nhìn đến tận trên giường? Đây chính là không liêm sỉ, không biết xấu hổ! Một khi truyền ra ngoài, thanh danh sợ rằng sẽ thối luôn, cho dù người đó có là hôn phu đi nữa. Chưa gả qua, há có thể tùy tiện?! Còn gì là khuê nữ, công tử gia giáo nữa.

Nhưng Lý Mộ Phong không nghĩ vậy, hắn cho dù là người cẩn thận, nhưng rốt cuộc cũng không phải người ở thời đại này. Hai mấy năm sinh sống, tư tưởng nam nữ bình đẳng đã sớm ăn sau vào trong xương cốt hắn, vả lại, trước đó hắn là nam. Khi còn thời thiếu niên cũng từng trọ ghép với một khối người, đến quần lót cũng suýt chút nữa thì mặc chung. Sao có thể trong một sớm một chiều mà trở thành hoàng hoa khuê nhi*. Trong bất giác, Lý Mộ Phong đã không duy trì được thiết lập, dù sao có là Hàn Ân thì cũng không mạnh bạo như hắn. Cũng may ở đây không có ai, hắn OOC cũng không có người phát hiện.

Lý Mộ Phong chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt, ngũ quan đoan chính góc cạnh, tu mi liên quyên*, phong tư xước tước*, vừa nhìn đã cho người ta cảm giác viên nhuận như ngọc*, ôn lương cung kiệm*.

Lý Mộ Phong nhìn Mạc Viễn đến xuất thần, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây chính là hình bóng hắn dùng ba năm để vẽ ra... đều giống nhau, đều mi mục như hoạ, mạo tự thiên tiên. Chỉ là, cảm giác y mang đến cho hắn lại quá mức trong suốt, cứ như băng tủy vạn năm vậy. Vừa lạnh vừa trong sáng đến kì lạ... cứ như trong thoáng chốc, y sẽ như mây như gió mà biến mất vậy.

" Sao lại có người đẹp như vậy nhỉ, đến hắn cũng không thể tưởng tượng ra được dung mạo tuyệt thế như vậy. " Lý Mộ Phong tay hơi run, giật nhẹ vài cái thì mới có lại chút cảm giác. Rất nhanh bình phục lại chấn động trong lòng, cũng không dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Mạc Viễn như trước, chẳng qua ánh mắt một giây cũng không rời khỏi người y một giây.

Ngắm soái ca ngủ thật sự rất bổ mắt...

...----------------...

Gia khí: đồ gia dụng được chế tác từ vật liệu đặc biệt và thủ pháp đặc biệt có sử dụng linh lực cho tu sĩ.

Khi sương tái tuyết: Ý chỉ làn da trắng hơn sương tuyết.

Tiêm tiêm ngọc thủ: Ngón tay ngọc ngà, thon dài.

Hoàng hoa khuê nhi: (hoàng hoa khuê nữ ) + nhi: con người nhỏ tuổi không phân biệt giới tính.

Tu mi liên quyên: Lông mày đẹp đẽ cân đối.

phong tư xước tước: Phong thái thanh nhã.

Viên nhuận như ngọc: Dịu dàng như ngọc.

Ôn lương cung kiệm: Tính cách ôn hòa khiêm nhường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.