Có lẽ lời Tuần Dữu nói ra quá kinh người, cô vừa dứt câu, phòng thí nghiệm im bặt, không khí cứng đờ lại quỷ dị. Cô lại như không nhận ra điều đó mà chỉ chăm chăm nhìn vào Khương Vân. Ánh mắt Tuần Dữu lúc này sắc bén đến mức dường như có thể đâm vào nhân tâm.
Khương Vân hoảng hốt định lên tiếng, nhưng còn chưa kịp nói gì, bên cạnh đã truyền đến thanh âm lạnh lẽo cùng tức giận:
"Tuần Dữu, em biết em đang nói gì không? Anh không có mặt trong ngày sinh nhật của em là anh sai, đó là vấn đề của hai chúng ta, sao có thể lôi người khác vào?" Kỳ Ngạn lần này thật sự tức giận. Tuy thường ngày cậu thanh lãnh đạm mạc nhưng kỳ thật rất ít khi dao động cảm xúc mạnh mẽ như vậy.
Trước giờ, cậu vẫn luôn bình tình điềm nhiên, giống như một trích tiên không quan tâm sự đời. Vì vậy, khi thực sự nổi nóng liền khiến người khác đặc biệt sợ hãi.
Khuôn mặt tinh xảo không chút biểu tình, giữa mày là một cảm giác lạnh đến thấu xương.
Nhưng, lúc này Tuần Dữu làm như không nhìn thấy cậu tức giận đến mức nào. Cô vẫn đứng đó, cũng không có ý định nhường một bước, ý cười trên mặt còn nồng đậm hơn.
"Tức giận như vậy làm gì chứ? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi mà." Đoạn, ánh mắt Tuần Dữu liếc về phía Khương Vân đang trầm mặc bên cạnh:
"Quan hệ hai người tốt như vậy, đêm hôm khuya khoắt cũng không rời nổi... thời gian hai người ở bên nhau còn nhiều hơn cô bạn gái như tôi, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-nu-phu-truyen-thanh-mai-truc-ma-muon-bai-cong/442100/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.