"Khương Vân... S... Sao lại là cậu?" Trong một khắc ngắn ngủi đó, cổ họng Tuần Dữu như có cái gì đó mắc kẹt lại, thật khó chịu!
Và chính bản thân cô cũng không biết mặt cô trắng đến mức nào.
"Dữu Dữu, trễ như vậy rồi cậu còn có chuyện gì sao? Xin lỗi, tôi không cố ý nghe điện thoại của Kỳ Ngạn, là vì hiện tại cậu ấy đang..." Đầu dây bên kia, Khương Vân hơi ngập ngừng một lát rồi nói tiếp. Giọng cô mềm nhẹ ôn hòa, không nhanh không chậm, là chất giọng có thể khiến người nghe thấy thoải mái.
Chỉ là Tuần Dữu không chờ cô ấy nói xong đã lập tức ngắt máy.
Cô nắm chặt điện thoại, sắc mặt trầm đến đáng sợ.
Giấc mơ vừa nãy chân thật đến cực điểm. Thân là nữ phụ ác độc trong đó, giờ phút này Khương Vân càng trấn định bình tĩnh bao nhiêu càng khiến cô thấy rõ bản thân chật vật, nực cười đến đó.
"Mày làm sao vậy, chỉ là một giấc mơ vớ vẩn thôi, đừng để nó làm ảnh hưởng..." - Tuần Dữu không ngừng huyễn hoặc bản thân.
Cô là người bình thường, không nên coi nó là thật, cô nên tin tưởng Kỳ Ngạn, cậu không phải người trong mơ kia...
Nghĩ như vậy, Tuần Dữu không ngừng ép bản thân nhắm mắt, nhưng lại cố tình xem nhẹ một điều: nếu thật sự không thèm để ý giấc mơ kia, tại sao... tại sao cô không đợi Khương Vân nói xong đã cúp máy?
Vì sao?
Trong màn đêm đen kịt, Tuần Dữu nhắm chặt đôi mắt nằm trên chiếc giường mềm mại.
Giấc ngủ của cô luôn rất tốt, thường thì nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-nu-phu-truyen-thanh-mai-truc-ma-muon-bai-cong/442098/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.