Chương trước
Chương sau
Khi nhìn thấy câu nói này, trái tim của Trầm Diệu như bị thứ gì đó đập vào.
Từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ của anh với gia đình thực sự không thân thiết, bởi vì anh đã được ông nội nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. So với con trai cả, cha mẹ thích đứa con út Trầm Việt hơn.
Hai người như hai thái cực đối lập nhau. Anh lúc nào cũng trầm mặc ít nói, còn Trầm Việt thì luôn vui tươi đáng yêu nên được rất nhiều người yêu quý.
Ông nội, người đã dốc lòng dạy dỗ anh hết sức cẩn thận và đào tạo anh trở thành một người vừa có tài vừa có đức, chính là người thân thiết nhất trên đời đối với anh. Nhưng ông nội dù sao cũng đã lớn tuổi, hơn nữa vì tính cách của mình, mặc dù ông luôn rất quan tâm đến và thương yêu đứa cháu đích tôn này, nhưng hầu như ông nội không bao giờ bày tỏ tình cảm với anh một cách trực tiếp.
Lại nói tiếp, đây chính là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy một lời tỏ tình trực tiếp như thế này.
Loại tình cảm này trong sáng nhưng cũng nồng nhiệt.
Như một ngọn lửa đang cháy sáng.
Khiến trái tim anh cũng được sưởi ấm.
Ngón tay của Trầm Diệu dừng lại trên chương của cuốn sách phác thảo, giữ nguyên tại đó trong một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Úc Sanh gửi tin nhắn thứ hai, “Trầm Diệu, anh có thể nhờ thư ký mang tập phác thảo đến cho em được không?”, anh mới trở về trạng thái bình thường.
Anh trả lời: “Có thể.” Sau khi gửi tin nhắn, anh đóng lại tập phác thảo, sau đó lại gọi điện cho một thư ký khác của mình. Sau khi người bên kia nhận cuộc gọi, anh hỏi: “Lịch trình hôm nay của tôi có gì?”
Nữ thư ký lập tức nghiêm túc đáp: "Trầm tổng, anh có một cuộc họp trực tuyến vào lúc ba giờ và một buổi tiệc tối hôm nay."
Trầm Diệu lập tức nói: "Buổi tiệc tối hủy đi."
Nữ thư ký không khỏi sửng sốt một chút, "Trầm tổng, bữa tối do lão gia tử phân phó."
Lão gia tử chính là ông nội của Trầm Diệu.
Trầm Diệu nhướng mày, trong não bộ của anh không ghi nhớ bất kỳ thông tin gì về bữa tối này, "Là với ai?"
Sau khoảng hai giây im lặng, nữ thư ký đắn đo chọn giữa Trầm Diệu và Trầm lão gia, cuối cùng cô quyết định theo phe Trầm Diệu. Mặc dù Trầm lão gia đã yêu cầu cô ấy giữ kín chuyện đi ăn cùng ai với Trầm Diệu, nhưng dù sao Trầm Diệu cũng là sếp trước mắt của mình, nên nữ thư ký thành thật nói: "Bữa tối với Kiều tiểu thu a."
Nghe được ba tiếng Kiều tiểu thư, Trầm Diệu khựng lại, "Kiều Nam?"
Nữ thư ký lập tức đáp: "Vâng, Trầm tổng. Kiều tiểu thư chính là Kiều Nam."
Nghe thấy vậy, Trầm Diệu không khỏi nhắm mắt lại, đau đầu xoa xoa hai bên thái dương, xem ra ông nội vẫn chưa chịu thua, vẫn muốn mai mối anh với Kiều Nam.
Có nhiều chuyện Trầm Diệu có thể ngoan ngoãn vâng lời ông nội, vì ông là người mà anh gần gũi và kính trọng nhất trên đời. Nhưng riêng chuyện tình cảm thì không thể. Vì đối với chuyện tình cảm, anh không muốn tùy tiện.
Trầm Diệu lại mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng thêm vài tia sắc bén, "Hủy bữa tối đi."
“Trầm tổng, vậy còn phía Trầm lão gia tử thì sao ạ?”
Trầm Diệu cầm cây bút trên bàn lên nghịch ngợm trong tay, hơi cụp mắt xuống, lãnh đạm nói: "Tôi sẽ tự mình giải quyết."
Thư ký lập tức phản hồi: “Vâng thưa Trầm tổng.”
Bên kia, Úc Sanh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhận được tin nhắn của Trầm Diệu.
Giọng điệu của anh có vẻ bình thường, hơn nữa anh cũng đã hứa sẽ không xem trộm tập phác thảo của cô, vậy chắc hẳn anh chưa xem những bức tranh cô vẽ trong đó rồi. Hơn nữa sau đó anh cũng đồng ý nói thư ký trả lại tập phác thảo cho cô. Nghĩ như vậy, trái tim căng như dây đàn của cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại.
Dù thế nào đi nữa, Úc Sanh cũng giống những cô gái khác, cũng muốn giữ hình tượng một nữ thần thục nữ hoàn hảo trước mặt người mình thích. Nếu đối phương biết Úc Sanh lại đi vẽ loại tranh tràn đầy sắc dục thế này thì hình tượng nữ thần của cô chắc chắn sẽ lập tức sụp đổ.
Úc Sanh kỳ thật cũng là lần đầu tiên vẽ bức tranh kiểu này với kích thước lớn như vậy, hơn nữa phần lớn lại còn dựa vào tưởng tượng của chính mình mà vẽ ra. Trước đây có lần cô bấm gọi facetime cho Trầm Diệu, sau khi anh ấn chấp nhận do nhầm lẫn, tất cả những gì cô có thể thấy được là nửa thân trên rắn chắc của Trầm Diệu.
Nhưng dù chỉ là nửa thân trên cũng đã đủ khiến cô mơ mộng xa xôi.
Sau khi tận mắt nhìn thấy thân hình trần trụi rắn chắc của Trầm Diệu, cô đã tự tay vẽ rất nhiều bức tranh về cơ thể anh.
Rõ ràng kiếp trước cô cũng là một người đứng đắn, soái ca nào cô cũng có thể lướt qua mà không cần ngoái đầu nhìn lại, vậy mà khi gặp được Trầm Diệu, cô liền biến thành một kẻ háo sắc.
Cũng chính sau khi gặp Trầm Diệu, Úc Sanh mới nhận ra rằng trên đời này thật sự có một người như vậy, đáp ứng tất cả các tiêu chí cô đưa ra về người bạn trai tương lai của mình. Đôi mắt mê ly thâm tình, khí chất cấm dục lạnh lùng cao ngạo, ngay cả tư thế nhướng mày và độ cong môi khi cười cũng rất chi là vừa phải.
Thật sự là quá hoàn hảo!
Giống như trước đây cô từng nói với Úc Vi câu này, “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, khi cô gặp được Trầm Diệu, chính là cảm giác như thế này, mắt cô vì anh lại càng tăng thêm vài phần ôn nhu dịu dàng.
Nghĩ đến đó, Úc Sanh nằm trên giường bất giác nhoẻn miệng cười rạng rỡ, sau đó lại lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Vừa mở Weibo, cô đã thấy tin Công viên “Vịt Donald” đóng cửa khu “Thế giới tương lai” ngay ngày đầu tiên khai trương leo thẳng lên top hot search.
Ngoài ra, Công viên “Vịt Donald” trước khi khai trương đã quảng cáo khắp nơi, đến ngày khai trương, nhà đầu tư Trầm Diệu cùng đoàn đội của mình thực hiện mánh lới quảng cáo đầu tiên cho “Vòng quay siêu tốc ánh sáng”, cho nên từ lâu đã thu hút được đông đảo người quan tâm.
Rất nhiều người từ lâu đã mong chờ ngày công viên chính thức khai trương. Cuối cùng cũng có một công viên “Vịt Donald” ở Trung Quốc rồi, đối với những người không có thời gian hoặc điều kiện kinh tế để đến các công viên “Vịt Donald” ở nước ngoài, công viên trong nước chính là một sự lựa chọn hoàn hảo.
Sau khi Úc Sanh nhấn vào đọc tin tức, cô phát hiện ra tên phóng viên đưa tin này có vẻ thích đăng tin tầm phào, bởi vì tiêu đề anh ta giật tít là “Nhà đầu tư duy nhất của “Vịt Donald”, Chủ tịch Trầm thị đóng cửa khẩn cấp khu vực thiết bị trò chơi “Thế giới tương lai”, nguyên nhân được nghi là do một cô gái cảm thấy sợ hãi trước dự án của trò chơi này.” Hình ảnh kèm theo là bức hình mờ ảo thấy cảnh cô đang ngồi xổm dưới đất, Trầm Diệu thì đang vội vàng đỡ cô đứng dậy.
Trên ảnh chụp không thấy rõ mặt cô lắm, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra đó là dáng dấp của một người phụ nữ.
Sau khi đọc xong nội dung tin tức và hình ảnh kèm theo, Úc Sanh không khỏi thán phục trí tưởng tượng phong phú của tên phóng viên và trái tim nhiệt huyết thích thêu dệt nên những câu chuyện tầm phào của anh ta.
Trầm tổng đã hủy bỏ kế hoạch hoạt động ban đầu của “Vòng quay siêu tốc ánh sáng” và đóng cửa cả khu vực “Thế giới tương lai” chỉ vì người tình của anh cảm thấy sợ hãi những dự án trò chơi đầy hấp dẫn này. Theo thông tin các phóng viên có được, Trầm tổng và người phụ nữ đi cùng đồng thời xuất hiện ở “Vòng quay siêu tốc ánh sáng” và cả hai đều đã lên thử nghiệm thiết bị trò chơi, nhưng không lâu sau khi họ vừa vào thiết bị, người phụ nữ đã vội vàng ra khỏi đó với khuôn mặt tái nhợt. Sau đó, Trầm tổng cũng theo người phụ nữ đó ra khỏi thiết bị chơi. Ngay sau đó, Trầm tổng quyết định hủy bỏ kế hoạch hoạt động đã được chuẩn bị từ lâu của trò chơi và đóng cửa khu vực “Thế giới tương lai".
Cảm thấy buồn cười trước tin tức đó, Úc Sanh còn đọc được những bình luận phía dưới bản tin.
“Người phụ nữ đó là ai? Phóng viên có bức ảnh nào có độ phân giải cao hơn chút không? Ai mà nhìn thấy được gì khi bức ảnh mờ câm như vậy chứ!”
“Nhìn qua thì thấy dáng dấp của cô nàng này không tồi nha. Chỉ là bức ảnh mờ quá, chẳng thấy rõ mặt.”
“Chết rồi, tự dưng ta thấy lão công muốn nói chuyện yêu đương mất rồi?”
“Ta cũng thấy vậy, lão công à, không gần gũi phụ nữ sao, lãnh đạm xa cách sao? Lần này anh mang theo nữ nhân xa lạ này đến công viên, có biết là lòng ta tan nát vỡ vụn luôn hay không?”
“Biết là ghen ghét khiến tôi trở nên xấu xí. Nhưng mà tôi thực sự ghen tị và hâm mộ người phụ nữ này đó, thể mà lại được Diệu Diệu đỡ dậy.”
“Ghen tị có thể làm con người ta thay đổi hoàn toàn. Trầm tổng lớn lên đẹp như vậy, cũng không biết ai có thể xứng đôi vừa lứa với anh ấy nữa. Chị em đừng hoang mang, tin này đã được xác nhận đâu, có lẽ đây chỉ là người thuộc đoàn đội của Trầm tổng, hoặc có khi là họ hàng thân thích thì sao?”
“Là người có người thân làm việc trong tập đoàn của Trầm thị, tôi chắc chắn là người phụ nữ này không phải người trong tập đoàn, nên không thể là đoàn đội của Trầm tổng được, về phần người thân lại càng không thể. Em gái lớn nhất của Trầm tổng còn đang học cấp hai, các em gái khác còn nhỏ tuổi hơn nữa.”
“Diệu Diệu của tôi mà là một bá đạo tổng tài như này sao? Chỉ vì nữ nhân mà hủy bỏ kế hoạch đã định từ lâu ư? Không, tôi không tin.”
“Tôi cũng không tin, tên phóng viên này đăng tin nhảm nhí, làm gì có cơ sở nào chứng minh nó đúng. Có thể là do nguyên nhân khác mà?”
“Tôi không quan tâm lý do là gì, tôi chỉ quan tâm người phụ nữ này là ai thôi.”
“Sự ghen tuông khiến tôi phát điên lên mất. Người phụ nữ đó kiếp trước chắc hẳn đã phải cứu cả dải Ngân hà đấy.”
Úc Sanh đọc những bình luận bên dưới mới nhận ra có rất nhiều người hâm mộ Trầm Diệu như vậy, còn có không ít người gọi anh là chồng.
Cô cảm thấy mình sắp trở thành kẻ địch công khai của phần lớn người hâm mộ mất rồi. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy vui sướng.
Úc Sanh lướt Weibo xong thì đặt điện thoại sang một bên, nằm trên giường suy tư một lúc, vốn dĩ chỉ muốn nhắm mắt lại một chút, ai ngờ lại ngủ lúc nào không hay. Cuối cùng đánh thức cô là tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, Úc Sanh kiểm tra thì thấy đó là Trầm Diệu gọi tới.
Mặc dù mấy ngày nay cô và Trầm Diệu nhắn tin rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên gọi điện thoại. Lúc trước có gọi facetime một lần, anh không những không nói gì còn cúp video cái rụp, cho nên đây là lần đầu tiên Úc Sanh được nghe giọng nói của Trầm Diệu qua điện thoại.
“Trầm Trầm.”
“Ừm, là tôi.”
Úc Sanh nhận thấy Trầm Diệu ngày càng quen với cái tên Trầm Trầm, điều này cũng có nghĩa là anh ngày càng quen với sự tồn tại của cô rồi đúng không?
Co phát hiện giọng nói của Trầm Diệu ở trong điện thoại so với ngoài đời trầm thấp hơn một chút, thanh thoát và dễ nghe như tiếng đàn Cello.
“Tôi đang ở dưới lầu.”
Úc Sanh nghe xong lời của Trầm Diệu thì không khỏi kinh ngạc, cả người đang nằm trên giường cũng đều bật dậy, nhịn không được lặp lại “Anh đang ở dưới lầu nhà em sao?”
Trầm Diệu trầm giọng nói, “Tôi tới đưa cho em tập phác thảo.”
Úc Sanh lúc đầu rất lấy làm lạ, thư ký của Trần Diệu sao có thể xử lý công việc kém hiệu quả như vậy, còn chưa gửi lại cô tập phác thảo nữa, nhưng cô không ngờ chính anh đích thân đến đây đưa tập phác thảo tận tay cho cô! Nghĩ vậy, Úc Sanh vội trả lời Trầm Diệu, “Chờ em chút, em xuống ngay”, sau đó nhanh chóng rời giường thay một bộ váy, dành ra khoảng 5 phút để trang điểm nhẹ nhàng.
Úc Sanh thoáng nhìn qua chính mình ở trong gương, thấy quần áo và lớp trang điểm không có vấn đề gì liền vội vàng chạy xuống lầu.
Khi xuống lầu, liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe hơi phiên bản giới hạn của Trầm Diệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.