Thẩm Nguyệt Lăng không biết tại sao Dạ Phong lại thay đổi tính cách nhanh như thế, nhưng không thể không nói y như thế này moe chết đi được.
Thẩm Nguyệt Lăng bất tri bất giác đưa tay xoa đầu y, khuôn mặt tươi cười như hoa, ừm tóc thật mềm, cảm giác thật tốt.
Bị xoa đầu như vậy, Dạ Phong có chút không quen, phải biết từ khi mẫu thân mất đã không còn ai dịu dàng xoa đầu y như thế này nữa. Những ngày tháng nhơ nhuốc bẩn thỉu đó y chưa bao giờ muốn nhớ lại.
Giờ phút này bàn tay đã từng bảo vệ y kia lại đang dịu dàng di chuyển trên đầu y, khiến y vừa cảm thấy lạ lẫm vừa lưu luyến. Nếu có y muốn thời khắc này không bao giờ trôi đi.
Trên thế gian cũng chỉ có người này quan tâm đến y.
Bàn tay Thẩm Nguyệt Lăng không ngừng di chuyển trên đầu Dạ Phong, Thẩm Nguyệt Lăng cảm xúc thăng hoa, càng xoa càng nghiện hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng.
Cuối cùng Dạ Phong luyến tiếc đem móng vuốt của Thẩm Nguyệt Lăng hất ra, hai má hơi đỏ, lông mi nhíu lại, nói: "Huynh muốn sờ đến khi nào, đầu nam nhân có vàng không thể để người khác tùy tiện sờ."
Dù tức giận nhưng trong mắt Thẩm Nguyệt Lăng vẫn là một tiểu shouta biệt nữu, hắn cười cười nói: "Xin lỗi."
Dạ Phong ngoảnh mặt đi lên phía trước, đi được vài bước y quay lại, nói: "Không phải huynh muốn dẫn ta đi thăm quan nơi này sao? Còn đứng đó làm gì?"
Thẩm Nguyệt Lăng hoàn hồn vội vàng chạy lên, hắn cười ha hả nói: "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-nhan-vat-phan-dien-nguoi-lai-sai-tinh-tiet-roi/1604267/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.