Thẩm Nguyệt Lăng rất nhanh đã thích nghi với hoàn cảnh, hơn nữa thân thể này vốn là người tu tiên nên Thẩm Nguyệt Lăng luôn cảm thấy năng lượng trong thân thể này dồi dào không dứt. Thẩm Nguyệt Lăng quay về ngồi bên mép giường, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Tống Tiêu Minh và Dạ Phong vẫn chưa xuất hiện nên Thẩm Nguyệt Lăng vẫn không phải lo lắng gì, nhưng mà sau khi gặp rồi thì làm gì? Đâu thể đi trên con đường nguyên tác được.
Thẩm Nguyệt Lăng tận sâu trong lòng không mong mỏi gì, chỉ cần giữ được cái mạng là tốt rồi, vì vậy từ giờ cho đến khi Phong Sương Kiếm bị Dạ phong diệt môn thì hắn phải chăm chỉ luyện tập nâng cao tu vi lên mới được, lỡ sau này có đối đầu với Dạ Phong thì vẫn có thể thừa cơ chạy trốn.
Vì thế Thẩm Nguyệt Lăng nhất định phải xuống núi. Bởi vì trong nguyên tác, sau khi Thẩm Nguyệt Lăng tỉnh dậy lại sinh bệnh nhàm chán không việc làm nên lôi kéo một đám đồng bọn cùng nhau xuống núi gây chuyện.
Dưới thôn trấn hôm ấy có một tên bán hàng rong từ nơi khác đến, rao bán mấy thứ trong đó có một viên ngọc thô, nhìn thì không đáng nhiêu tiền nhưng đó lại là viên Dạ Minh Châu.
Dạ Minh Châu là viên ngọc hấp thụ rất nhiều linh khí dồi dào của đất trời, quả thật rất tốt cho việc tu luyện.
Lúc trước Thẩm Nguyệt Lăng đọc đến đoạn này âm thầm chửi tác giả một câu dở hơi, một vật tốt như thế mà lại trong tay một tên bán hàng rong, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-nhan-vat-phan-dien-nguoi-lai-sai-tinh-tiet-roi/1604258/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.