Không khí xung quanh bỗng trở nên sượng trân, Tô Mộc ngây người, chẳng biết phải phản ứng làm sao.
Cậu nghĩ mình nên giải thích một chút, đang định mở miệng lại thấy người nọ lấy điện thoại ra, ngón tay vuốt vuốt màn hình.
Cậu trộm nhìn qua liền thấy hai số 11, biết mình bị hiểu lầm, lập tức nhào đến nôn nóng nói: “Anh chờ đã, tôi không có ý xấu, có thể giải thích nên anh đừng báo cảnh sát mà”.
Người nọ thấy cậu lao tới liền nghiêng người né tránh, nhưng điện thoại lại bị sượt qua rớt xuống.
Cũng may Tô Mộc phản ứng nhanh nhẹn chụp lại được, tránh đi một tai họa khác, bèn thở phào ra một hơi.
Âm thanh lạnh lùng từ người kia lại phát ra: “Cậu còn dám cướp bóc”
“Không phải, không phải, tôi cũng là người dân ở đây, do mới chuyển đến còn chưa quen với chỗ này”.
Cậu luống cuống giải thích, thấy người đối diện không có cảm giác tin tưởng, vội vàng lấy điện thoại ra chứng minh: “Anh xem, tôi cũng có ứng dụng mở cửa của tiểu khu, tôi thật sự là người tốt, nếu không tin có thể đến nhà tôi, nhà tôi ở..ở..”
Đệt, nhà cậu ở đâu????
Tô Mộc bí đường, có chút xấu hổ.
Không khí như giảm xuống còn âm độ, lại thấy đối phương gần như muốn hết kiên nhẫn, cậu sực nhớ lại tấm hình chụp lúc sáng: “Tôi có ảnh chụp”
“Tôi sợ đi lạc, đã cố ý chụp một tấm, là do nhìn không kĩ nên vào nhầm khu….”
Đang cố gắng giải thích, điện thoại lại bị ông Tô gọi đến.
Cậu kích động, ấn nhầm nút loa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-lao-cong-cua-ta-hinh-nhu-la-dai-vai-ac/1604515/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.