"Sao muội cứ nhất quyết phải tìm ông ta?" - Sở Thiên hỏi Sở Dao.
"Nhờ ông ấy chỉ bảo thêm về dược! Nhìn lũ thái y đã bạc đầu nhưng vẫn vô dụng trong triều ta chịu không được! Phụ hoàng không cứu được cũng do mấy lão già đó vô tích sự! Mẫu thân khó chịu trong người, nhờ mấy lão đó khám, đơn thuần khó chịu liền trở nên sốt nặng! Huynh không nhớ sao?" - Sở Dao dậm chân xuống đất.
"Dao Nhi! Muội sao lại có thể nói những lời đó." - Sở Thiên nhíu nhíu mi.
"Thật ra thì y thuật không phải cứ học qua loa là được. Muốn phối dược, chữa bệnh cứu người thì cũng phải tinh thông các loại thảo dược, các loại bệnh, phối dược phải phối đúng liều lượng chuẩn xác. Còn sai lệch thì thôi, đã bệnh còn sinh thêm bệnh." (Hành nghề dùng dao phay chặt gió. Mong chư vị thông cảm...)
Ba người nghe xong liền quay qua nhìn Chu Hiên, Sở Dao có ánh mắt sáng nhất.
"Vị sư huynh này..." - Sở Dao hỏi.
"E hèm, câu này ta nghe từ một người bạn làm thầy thuốc thôi ha ha..."
"Giờ thì quay trở về được chưa?" - Sở Thiên nhíu mày.
Sở Dao cúi đầu, mặt uỷ khuất: "Muội là đi cứu người mà..."
Sở Thiên thở dài một hơi.
"Huynh không trách muội, giờ thì trở về, kẻo mẫu thân lo lắng lại bệnh nặng thêm, nàng đã yếu lắm rồi."
"Có phải ta thất bại lắm không? Cứu chữa được bệnh dịch cả một làng, còn mẫu thân mình thì không cứu được... Ta muốn tìm Đệ nhất thần y kia để y giúp mẫu thân khỏi bệnh, không lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-khong-co-nu-chu-bach-lien-hoa/763578/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.