Thẩm Long Ngọc đứng tại chỗ sững người, ánh mắt nhìn theo cái tay đó. Chủ nhân của cái tay đó chỉ mặc mỗi quần áo trong, trên người toàn là vết máu loang lổ, bởi vì nằm úp mặt trên bụi cỏ nên không nhìn rõ khuôn mặt. Không thể đoán được là người ở đâu tới. Thẩm Long Ngọc do dự một chút, ngồi xổm xuống. Vai người nọ run rẩy, hắn ta thở gấp mấy hơi, ngay tại lúc ngón tay Thẩm Long Ngọc sắp chạm vào người hắn ta, cuối cùng hắn ta cũng tích đủ sức lực mà nói: “Là ta...” Giọng nói hết sức yếu ớt, nhưng Thẩm Long Ngọc vẫn có thể nghe ra đó là giọng nói của Lục Vân Tiên! Tại sao hắn ta lại ở đây? Kẻ tấn công hắn ta là ai? Thẩm Long Ngọc từ bỏ, nhưng không chậm trễ động tác trên tay. Hắn ta nhanh chóng đỡ Lục Vân Tiên dậy: “Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Sao ngươi lại ở đây? Bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?” Lục Vân Tiên hơi mấp máy môi, Thẩm Long Ngọc kiểm tra những nơi có nhiều vết máu nhất, xé vài mảnh vải từ trên quần áo của hắn ta xuống, buộc vào miệng vết thương. “Hít hà...” Vốn Lục Vân Tiên cũng chỉ còn chưa tới nửa cái mạng, chút sức lực còn dư lại suýt chút nữa bị hắn ta siết ra hết: “...Huynh không thể xuống tau nhẹ chút sao Thẩm Long Ngọc?” “Câm miệng!” Thẩm Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn ta: “Ngươi có thể sống sót hay không còn không biết vậy mà vẫn lòng dạ thanh thản lắm miệng ở chỗ này!” Lục Vân Tiên nghe vậy muốn cười mây trôi nước chảy, nhưng không hiểu sao lại đụng tới miệng vết thương nên thất bại. Chính vào lúc này, một đầu ngón tay của Thẩm Long Ngọc điểm vào trên người hắn ta. Mặc dù ngón tay này dùng để giảm đau, nhưng cảm giác lúc đầu thật sự rất đau đớn không thoải mái, biểu cảm trên mặt Lục Vân Tiên vặn vẹo lại. Thật lâu sau, hắn ta mới chậm rãi trở lại, thở ra một hơi dài: “A... Ta còn sống...” Thẩm Long Ngọc nhìn chằm chằm gương mặt không còn giọt máu nào của hắn ta: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Rõ ràng là kêu hắn ta quay lại xem chừng Mộ Phong Vân, vậy sao hắn ta lại bị thương ngã xuống chỗ này? Cái khác thì không bàn, thân thủ Lục Vân Tiên cũng không tệ, nhưng xung quanh lại không hề có dấu vết đánh nhau. Chẳng lẽ nói... người tới là cao thủ, chỉ trong mấy chiêu đã có thể thắng được Lục Vân Tiên sao? “Không nghiêm trọng như huynh nghĩ đâu.” Lục Vân Tiên khinh thường nói: “Thân thủ người này rất không ra gì, xuất kiếm lộn xộn, không theo khuôn phép nào. Huynh xem những vết thương này cũng biết rõ rồi mà.” Thẩm Long Ngọc nói: “Vậy những vết thương trên người ngươi là chuyện gì nữa?” “Còn có thể là chuyện gì, bị đánh lén.” Lục Vân Tiên nhìn chằm chằm vào sâu trong rừng cây: “Không biết hắn sử dụng công pháp gì, đến ta cũng không phát hiện ra. Rồi cứ như vậy bị ấn xuống đánh một trận.” “...” Đây cũng không phải là mức độ của một trận đánh phải không? Lục Vân Tiên che giấu đoạn hắn ta ra tay, nói rõ: “Mặc dù người kia ra tay tàn độc nhưng hơn phân nửa là do tức giận vì bị ta mắng. Xem vị trí miệng vết thương liền biết rõ hắn không muốn mạng của ta.” Thẩm Long Ngọc nghe xong thì đau đầu không thôi, lúc tính mạng đang nằm trong tay người khác mà ngoài miệng còn không quên chiếm ưu thế người khác, hắn ta cũng chỉ gặp qua mỗi tên này. Sao cái miệng này giống như bị mắc nợ vậy? Thẩm Long Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hắn không trực tiếp muốn mạng của ngươi. Ở đây rất ít người đến, nếu không phải ta tình cờ đi ngang qua, nói không chừng chờ đến khi ngươi bị phát hiện thì đã thối rữa rồi.” “Dạ, dạ, dạ, sư huynh dạy phải lắm.” Lục Vân Tiên gật đầu, dựa vào một gốc cây chậm rãi đứng dậy. Thẩm Long Ngọc nhíu mày: “Ngươi lại muốn làm gì?” “Ta phải đi xem xem” Lục Vân Tiên trả lời: “Người đó đã cướp mất bình thuốc mà huynh hầm cho tiểu sư đệ, còn biến thành dáng vẻ giống ta, không biết là muốn làm gì.” “Ngươi nói cái gì?” Thẩm Long Ngọc nghiêm túc nói. Lục Vân Tiên không tình nguyện lặp lại: “Ta nói...” Thẩm Long Ngọc ngắt lời hắn ta: “Ngươi không cần lặp lại, ta nghe rõ rồi. Ngươi ở yên đây, chớ đi lại lung tung, ta phải về nơi ở xem thử, nếu...” Nếu mục tiêu của người đó thực sự là Mộ Phong Vân thì nguy rồi. Bây giờ hắn đang bệnh, nếu thật sự gặp phải chuyện gì đó, chẳng phải đến chút sức lực phản kháng cũng không có sao!
Hắn cảm thấy trong lòng rối bời, chạy như bay về phía trước. Thẩm Long Ngọc vội vàng rời đi nên không nghe thấy Lục Vân Thâm ở sau lưng không lớn không nhỏ nói mấy câu. “... Nhưng huynh cũng đừng quá lo lắng, tuy rằng người đó đánh lén ta, nhưng ta cũng không để cho hắn chiếm hời... Trên người hắn... Thẩm Long Ngọc!” ... Không hít thở được. Mộ Phong Vân bị ‘Lục Vân Tiên’ ép chặt vào tường. Sắp chết rồi. Hắn nắm chặt tay người nọ, cố gắng đẩy nó ra khỏi cổ của mình. Nhưng chênh lệch giữa một đứa trẻ con và một người trưởng thành là quá lớn, đó là chưa kể tới việc bây giờ hắn đang bệnh đến không thở nổi, kêu la cũng không ra tiếng. Trước mắt là một mảng đen nhánh, sau đó là trắng xóa. Nếu tiếp tục như vậy thì hắn thật sự sẽ chết! Mộ Phong Vân bất chấp cơn choáng váng đang ập đến, tập trung linh lực toàn thân vào trên tay phải, nhắm ngay cổ tay của hắn ta mà chém xuống! Tuy rằng sức lực của hắn yếu, nhưng rốt cuộc một chưởng này là tập trung toàn bộ công lực, lại nhắm ngay cổ tay, cho dù thực lực của hai người chênh lệch có lớn đi nữa e rằng cũng không thể chịu nổi. Quả nhiên, người nọ bị đau, buông lỏng tay ra, Mộ Phong Vân theo bức tường trượt xuống đất. Không có cái tay kia dùng lực bắt lại, cộng thêm dược khí khắp phòng ập vào mặt, Mộ Phong Vân hít sâu hai hơi, cuối cùng cũng có cảm giác sống lại. Người nọ cũng phản ứng rất nhanh, ánh mắt hung tợn nắm lấy cổ tay: “Muốn chạy ư?” Hắn ta nói xong liền vươn tay đánh tới, nhưng Mộ Phong Vân phát hiện ra dưới nách hắn ta có chỗ trống, nghiêng người tránh đi và chạy đến bên bàn. Nhưng mà cứ như vậy cũng không phải là cách, hắn có chạy cũng không thoát. Mộ Phong Vân nhìn thấy thanh đao ngắn treo trên tường. Nghe nói thanh đao này là do Hoa Mai Kim đưa cho, không biết có sắc bén hay không, nhưng quả thực rất lạ mắt. Trên vỏ đao được khắc những sợi bạc, sợi vàng kim, chuôi đao còn được khảm một loạt đá quý, tỏa ra vô số màu sắc rực rỡ. Tuy Thẩm Long Ngọc không quá chú ý nhưng cũng may là thẩm mỹ vẫn ở mức bình thường, lần đầu tiên nhìn thấy thanh đao tỏa ra ánh sáng thổ hào khắp nơi này cũng kinh ngạc không thôi nên hắn ta mới không mang theo trên người mà vẫn luôn treo nó ở đây. Mặc dù Thẩm Long Ngọc tự mình chọn nơi treo, nhưng mỗi khi hắn ta vô tình nhìn thấy thứ này thì đầu lông mày liền nhíu lại làm Mộ Phong Vân không khỏi nghi ngờ nếu không phải vì nể mặt Hoa Mai Kim có khi hắn ta đã vứt thứ này ra khỏi phạm vi tầm mắt rồi. Nhưng vào lúc này, đây chính là vật cứu mạng. Thay vì quay lưng lại với kẻ thù, chi bằng đối mặt lấy. Cho dù đánh không lại nhưng ít nhất có thể kéo dài thời gian chờ người tới cứu. Mộ Phong Vân rút đao ngắn ra và chĩa mũi đao về phía Lục Vân Tiên giả. “Không ngờ tên nhóc như ngươi cũng rất kiên cường nha.” ‘Lục Vân Tiên’ chế nhạo nói: “Cho dù ngươi có thêm một thanh đao thì thế nào, kết quả cũng như nhau cả thôi!” Mộ Phong Vân không nói lời nào, lòng chìm xuống điều động linh lực trong cơ thể. Mặc dù bây giờ hắn đang rất choáng váng nhưng không biết có phải buổi sáng tu hành đã phát huy tác dụng hay không mà việc điều động linh lực so với ngày xưa trôi chảy hơn nhiều. Thân đao đang ngưng tụ linh lực tỏa ra một chút khí lạnh. Đối phương không nhận ra điều đó, điên cuồng lao tới, vươn tay muốn nắm lấy cánh tay của Mộ Phong Vân. Mộ Phong Vân liền tương kế tựu kế, nháy mắt khi cánh tay hắn bị giữ chặt, thì thay đổi lưỡi đao, trở tay đâm tới. Linh lực tuôn ra từ trên lưỡi đao, xé ra một vết máu dài trên cánh tay của hắn ta! Người nọ hét lớn một tiếng, không biết tiếng gầm này lại kéo miệng vết thương ở đâu mà sắc mặt tái nhợt, ôm cánh tay quỳ trên mặt đất, Mộ Phong Vân vội vàng chạy ra cửa. Sắp thành công rồi! Mộ Phong Vân nắm chặt thanh đao trong tay, đưa tay ra.
Nhưng mà không đợi tay hắn chạm vào cửa, một cái bóng đột nhiên nhảy lên cửa, sau đó, một lực lượng cực lớn bỗng đánh bay hắn ra ngoài! ... Thẩm Long Ngọc chạy đến khu vực gần nơi ở, hắn ta nghe thấy tiếng rống của một người xa lạ ỏe cách đó không xa, trong lòng thấp thỏm chạy nhanh về phía này. Nhưng khi hắn ta một đạp đá tung cánh cửa, ngoài Mộ Phong Vân đang nằm ở đó không biết còn sống hay đã chết thì chẳng còn ai khác. Thẩm Long Ngọc đột nhiên không dám đi qua, cho đến khi Mộ Phong Vân nhúc nhích ngón tay. Vẫn còn sống! “Phong Vân!” Thẩm Long Ngọc vội vàng đỡ hắn lên khỏi mặt đất: “Ngươi sao rồi?” “Không sao.” Mộ Phong Vân ậm ừ, đưa tay xoa trán, sau đó ngẩng đầu nhìn, cau mày nói: “Người nọ chạy rồi.” “Chạy thì chạy, người không sao là tốt rồi.” Thẩm Long Ngọc vươn tay xoa cục u trên trán cho hắn: “Ra tay thật quá nhẫn tâm, một cục u lớn như vậy!” Đúng vậy, ra tay, à không, đặt chân quá tàn nhẫn. Vốn dĩ chỉ cần hắn chạy tới mở cửa là có thể đi ra ngoài, ai biết Thẩm Long Ngọc tự nhiên xông tới, lăng không một cước trực tiếp đập cửa vào ót của hắn. Mộ Phong Vân chỉ cảm thấy một bên não thì nóng ran một bên lạnh lẽo, trong dạ dày nổi lên từng cơn buồn nôn. Thẩm Long Ngọc chú ý tới vẻ mặt của hắn không đúng, vội vàng đặt hắn nằm xuống giường: “Ngươi mau nằm xuống đi! Ngươi còn đang sốt ư? Đợi một lát ta đem thuốc tới, ngươi tranh thủ uống rồi đi ngủ. Về chuyện người đã tấn công ngươi thì không cần lo lắng, ta đã đặt cấm chế, hắn không thể thoát ra được.” “Ừ.” Mộ Phong Vân gật đầu và nhắm mắt lại. Chuyện mạo hiểm lần này làm cho bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi. Nhưng trái tim đang đập nhanh vẫn không chống lại được đại não muốn hôn mê và thân thể mệt mỏi, chỉ một lúc sau hắn liền ngủ thiếp đi. Thẩm Long Ngọc thấy hắn đã ngủ rồi lúc này mới rón rén đứng dậy dọn dẹp. Trên sàn nhà là từng mảng chất lỏng mờ đục, là máu. Thẩm Long Ngọc nhặt binh khí ngắn trên mặt đất lên, ở trên còn sót lại khí lạnh thấm vào đầu ngón tay, vết máu dính trên đó đã ngưng tụ thành băng. Hắn ta sâu sắc nhìn Mộ Phong Vân đang ngủ say, rồi lau đi vết máu trên thanh đao. ... Dọn dẹp xong đống tàn cuộc hỗn loạn bên này, Thẩm Long Ngọc bưng dược chung đã rỗng tuếch rón rén rời khỏi phòng. Quay người lại đã thấy Hạ Vân Mai lỗ mãng xông tới. “Đại sư huynh!” Nàng gặp Thẩm Long Ngọc, giống như sợ mình bị xem nhẹ nên quát to lên. Thẩm Long Ngọc dùng tay ra hiệu im lặng: “Nói nhỏ một chút, ngươi đã làm xong việc rồi?” “Thuốc đã hầm xong, lát nữa phiền Vương Chi Linh đem qua. Tam sư huynh đã được đưa đi chữa trị, ta nghĩ miệng của hắn rất độc, hẳn là không có chuyện gì nghiêm trọng...” Hạ Vân Mai nói được nửa chừng thì nắm lấy cánh tay của Thẩm Long Ngọc: “Nhưng những chuyện này không quan trọng, sư huynh, huynh mau đi xem thử đi, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi!” Thẩm Long Ngọc thấy nàng không có vẻ gì là nói đùa, liền lấy Phục Lân ra: “Nói đi.” “Ừ.” Hạ Vân Mai đảo mắt một lúc, sắp xếp lại từ ngữ, lời ít ý nhiều nói: “Chính Linh Tông tập hợp Ma giáo và một số môn phái khác, chen chúc vào đại điện, còn không phải nói trên người tiểu sư đệ có Tam Sinh Cốt muốn kêu hắn tới kiểm tra ư. Sư tôn bị chọc tới nổi giận, nhưng những người đó vẫn không buông tha như cũ, một mình sư thúc không xử lý được, nên bảo ta gọi huynh tới.” “Ra vậy. Tống Thư Văn đâu, qua đó rồi à?” “Nhị sư huynh nói sau khi xử lý xong mấy hạng mục phụ trên tay sẽ đi qua ngay.” Hạ Vân Mai tức giận nói: “Quả nhiên người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch. Chính Linh Tông kia chỉ là một kẻ yếu không có giá trị tồn tại nên mới tới gây phiền phức cho chúng ta mà thôi. Còn bày ra dáng vẻ đường hoàng, ta khinh! Không biết xấu hổ!” Thẩm Long Ngọc nghe vậy yên lặng nhìn nàng một lúc. Hạ Vân Mai không hiểu hỏi: “Sao vậy?” Hắn ta xua tay: “Không có gì đâu, lát nữa tới đại điện thì quản cho tốt cái miệng của mình.” Tính tình Hạ Vân Mai thẳng thắn, có thể nói tính cách nàng giống như Lục Vân Tiên, nhưng nàng không có da mặt dày như hắn ta cũng không có bản lĩnh dầu muối đều không ăn như hắn ta. Thẩm Long Ngọc thực sự sợ nàng tức đến váng đầu mà mở miệng mắng người trong đại điện, mặc dù sảng khoái một hồi, nhưng cuối cùng lại để người ta mượn cớ. Nàng chép miệng: “... Ừm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]