Chương trước
Chương sau
Hạ Vân Du cảm thấy trời đất đảo lộn, cơ thể nàng nhẹ hẫng, tiếng gió rít rào bên tai, tay chân không tự chủ giang rộng, đôi mắt sợ hãi mở to.
Quá khứ tràn về, tim như ngừng đập, đôi môi nhấp nháy muốn kêu lên nhưng hoàn toàn không thể phát ra một âm thanh nào, mắt thấy nàng cách Phạm lão mỗi lúc một xa,bóng dáng người kia lại ra, đôi mắt hoảng loạn từ từ khép lại, nỗi sợ hãi lại một lần nữa chiếm lấy tâm trí nàng. Bên tai lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc:
' Con không nghĩ là mình cần phải đối mặt với nó sao?'
Câu nói Phạm lão làm Hạ Vân Du bừng tỉnh, ngay cả chính bản thân mình nàng còn không thể vượt qua thì làm sao dám đối mặt với hiện thực tàn khốc này đây?
Hạ Vân Du nhớ rất rõ vào ngày ấy, người bạn quan tâm nàng nhất, người mà nàng tin tưởng nhất vì ghen tị với nàng khi nàng sắp được người giàu có nhận nuôi nhẫn tâm đẩy nàng từ tầng hai xuống đất.
Tuyệt vọng, bi thương, sợ hãi, xâm chiếm nàng từng chút từng chút một, nhìn khuôn mặt tươi cười kia lòng nàng cũng lạnh lẽo, tuy lần đó nàng may mắn không chết nhưng từ đó nàng có chứng sợ độ cao, luôn bị ám ảnh sợ hãi.
Đã đến lúc buông tha quá khứ,không thể cứ mang theo nó để giày vò bản thân, nàng thấy mình được giải thoát, tinh thần cũng thấy nhẹ nhõm, góc tối trong tâm hồn của nàng được soi sáng, bừng lên ngọn lửa nhiệt tình, nàng cảm thấy rơi xuống độ cao này cũng không đáng sợ như trước nữa mà còn có một chút hưng phấn.
Nhớ tới tình trạng của bản thân, nàng đang rơi xuống với tốc độ rất nhanh, nếu chạm đất không cần suy nghĩ nàng sẽ tan xương nát thịt, đầu óc rối tung Hạ Vân Du đưa tay lên đọc pháp quyết, lợi dụng sức gió mà giảm tốc độ, tạo một vòng gió xoáy nhỏ đưa nàng lên, nhưng vì không không có kinh nghiệm nên chỉ có thể chống cự chốc lát, nàng cắn răng kêu lên:
' Phạm lão, cứu con'Vừa dứt lời một bóng trắng kéo nàng bay lên theo chiều ngược lại.
Vừa chạm đất Hạ Vân Du nôn không ngừng.
' Người.. người..' Hạ Vân Du run rẩy chỉ tay về phía Phạm lão, mặt trắng bệch, khoé mắt còn xuất hiện một giọt nước trong suốt.
' Không sao, không phải con đã vượt qua rồi hay sao?' Phạm lão cười.
' Hừ sao ngươi không chờ con chuẩn bị mà đẩy con xuống, người không biết con đã sợ như thế nào đâu.' Hạ Vân Du yếu ớt nói.
Nếu không làm vậy, nha đầu có chịu nhảy xuống sao, vả lại chỉ khi người ta không ngờ nhất mà rơi vào nỗi sợ thì sẽ khắc phục được nó, phát huy được tiềm lực bản thân.
Lúc nãy khi nha đầu tạo ra một dòng xoáy nhỏ nhờ sức gió Phạm lão vui mừng biết bao, khi thi triển pháp quyết nha đầu chưa bao giờ tạo ra một chiêu thức hoàn chỉnh cả, đây cũng được coi là phát huy tiềm năng đi.
' Được rồi, không phải con đã không sao rồi sao' Mắt hồ ly lại loé lên, sau này phải đưa nha đầu này thường xuyên đến đây mới được ha ha.
Hạ Vân Du có một dự cảm chuyện không lành sắp đến với mình quả nhiên ngày hôm sau nàng được Phạm lão đưa đến nơi này, sau đó đẩy nàng xuống vực rồi lại kéo nàng lên, trong khi rơi xuống nàng còn phải thi triển pháp thuật, nàng còn phải đi trên một sợi dây bắt ngang giữa hai ngọn núi, Phạm lão gọi đây là rèn luyện tinh thần.
Mỗi ngày nàng còn phải thực hiện toàn bộ các kĩ thuật đâm, chém, xoay, đỡ, rút kiếm, phải thực hiện thật nhuần nhuyễn vì đây năm kĩ thuật cơ bản khi sử dụng kiếm.
Buổi tối sau khi trải qua huấn luyện thể xác và tinh thần nàng sẽ vào không gian hấp thu linh khí, nâng cao tu vi.
Mỗi năm nàng sẽ được Phạm lão đưa đi lịch lãm hai lần, có cơ hội thực tế nâng cao kinh nghiệm chiến đấu.
Tất nhiên trong năm năm này tu vi của nàng tiến bộ không ít, nàng đã là Luyện Khí tầng mười hậu kỳ chuẩn bị đột phá Trúc Cơ* là một Kiếm Sĩ tầng tám trung kỳ, để đạt được thành tựu như vậy nàng chảy không biết bao nhiêu máu và nước mắt.
*( vì Du nhi có không gian, một ngày trong không gian bằng mười ngày ở thực tế, vậy nàng ấy phải dùng gần năm mươi năm mới đạt Trúc Cơ)
Trong giới tu sĩ cũng xuất hiện ba nhân vật truyền kỳ Liễu Như Ca của gia tộc Liễu gia tuy mới mười tuổi nhưng đã là Luyện Khí kì tám tầng sơ kỳ chuẩn bị đột phá tầng chín, cũng là một Dược sư khi tạo ra đan dược thượng phẩm ít ai luyện được, là một kì tài ngàn năm có một.
Âu Dương Hạo cũng là một nhân tài hiếm có mười lăm tuổi đột phá thành công Trúc Cơ tuy nhiên cơ thể yếu ớt nên ít khi ra ngoài.
Gia tộc Bắc Thần xuất hiện một Thuần thú sư thiên tài đây đều là những thứ mà Hạ Vân Du biết được từ trước nên nàng cũng không bất ngờ lắm, kịch tình cũng không vì nàng xuất hiện mà có sai khác.
Nhưng có một điều nàng không ngờ Liễu Như Ca lại phô trương như thế, theo mô típ thông thường thì nữ chính che giấu thật kỹ, giả heo ăn thịt hổ, không biết đầu óc nàng ta có bệnh không mà đem mũi giáo hướng về mình. Phải biết là trong Tu Chân giới cũng không thuần khiết chính đạo như ta nghĩ, thậm chí nó còn đấu đá, tranh giành, âm mưu nhiều hơn cả Ma giới và Yêu giới.
* * * * *
' Nha đầu con tính cạo trọc luôn sao? '
' A, con xin lỗi '
' Đúng rồi, nha đầu con luyện Tuyết Liên kiếm pháp như thế nào rồi?'
' Con đã tiến đến tầng thứ chín rồi người yên tâm'
Nàng đã luyện tập kiếm pháp này đã được bốn năm rồi, bộ kiếm pháp có mười tầng, sau bốn năm cố gắng nàng đã tiến đến tầng thứ chín, bộ pháp cũng như tên khi thi triển sẽ tạo thành hình dáng của hoa Tuyết Liên, tuy xinh đẹp mà có độc, mỗi đường kiếm khi đi qua nơi nào thì nơi đó sẽ đóng băng, trong từng cánh hoa băng cũng sẽ có độc làm người khác rơi vào mộng cảnh, Hạ Vân Du còn phát hiện nếu đưa linh khí vào các chiêu thức thì sẽ phát huy sức mạnh gấp đôi.
' Được rồi, con cũng tự băng bó cho mình đi, xong rồi thì đến gặp ta' Phạm lão đứng dậy đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.