Phạm Gia Huân tỉnh lại đã thấy khuôn mặt Phương Tân ngay trong tầm mắt, quả là gương mặt càng nhìn càng cảm thấy sự an tâm và thoải mái. Nhìn người yêu đang chìm trong giấc ngủ sâu luôn mang lại cho hắn cảm giác bình yên, có nhìn mãi cũng không thấy chán. Mọi muộn phiền cứ như được quét sạch hết, không còn một chút gì gọi là cảm giác khó chịu nữa.
Phạm Gia Huân rướn người lên, nhẹ nhàng đặt lên môi Phương Tân một nụ hôn; hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay luôn cầm kiếm xử zombie trên đường đi ấy rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Hi vọng ngày mai lên đường, y sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút.
Đến khi mắt ríu lại, Phạm Gia Huân rúc sát vào người y rồi ôm lấy thân hình rắn rỏi ấy mới thoả mãn mà tiếp tục chìm vào mộng đẹp. Hắn cũng muốn tiếp tục nhìn vẻ mặt say ngủ của Phương Tân lắm nhưng ở cái thời tận thế như bây giờ thì không được, sáng hôm sau hắn sẽ không có đủ sức và năng lượng để lên đường. Tuy rằng thân hình mũm mĩm này đã giảm được một số ít cân nặng qua mấy ngày nay nhưng chung quy vẫn cứ tạo khá nhiều gánh nặng cho hắn. Đi bộ đường dài thật sự rất mệt, đến cuối ngày là bàn chân đã mỏi cực kì rồi.
Đúng là có kho hàng của Mười Năm Thất Bát bên cạnh khiến hắn thoải mái không ít nhưng sự mệt nhọc do di chuyển thì không phải không tồn tại.
Một giấc tận sáng, đến khi Phạm Gia Huân tỉnh lại vì cảm thấy nóng thì đã gần trưa, đũy hệ thống không gọi hắn dậy, Phương Tân cũng chẳng hề.
Hướng mắt theo âm thanh xào nấu thức ăn và mùi thơm đang toả ra, ấy thế mà hắn nhìn thấy hình ảnh người yêu mình đang vào bếp. Mất ba giây chìm trong hạnh phúc hắn mới thấy sai sai, rõ ràng Phương Tân chỉ thu gom quần áo và một số đồ dùng thôi, mấy thứ nồi niêu xoong chảo đâu có sờ đến. Mấy hôm hay bọn họ cũng chỉ ăn những đồ chế biến sẵn trong kho của đũy hệ thống thôi, mấy thứ này là sao? Bùa phòng hộ cũng dỡ xuống rồi!
Đánh răng rửa mặt cho tỉnh người, Phạm Gia Huân hỏi thì được biết mấy thứ này là do Bạch Nhược Liên mang đến, sau khi thả một đống ở đây thì nàng đã phi kiếm bay đi khuất dạng rồi.
Nhìn kỹ lại cái bếp mới thấy đây vốn là bếp cồn chứ không phải bếp ga. Trong khi Phương Tân đang nấu thịt, Phạm Gia Huân tính giúp y làm đồ ăn thì nhận ra y đã sơ chế xong mọi thứ. Rồi hắn cũng nhận ra là không có nồi cơm điện, hai người họ cũng chẳng biết cách nấu cơm từ bếp củi. Gạo thì có mà lại không thể nấu cơm!
Hệ thống Mười Năm Thất Bát thể hiện sự tồn tại: "Cậu nhìn sang mấy cái vỉ hấp hộ tôi cái!"
Phạm Gia Huân nhìn qua đúng là thấy mấy vỉ hấp thật, trên đó đang có mấy cục bột được tạo hình sẵn, chắc là bánh bao không nhân, còn có một vỉ để rau củ nữa. Đến khi thấy Phương Tân nhấc mấy vỉ hấp ấy đặt lên trên nồi thịt thì hắn cũng hiểu rồi.
Vì rảnh, Phạm Gia Huân gom quần áo bẩn đem đi giặt sạch, mỗi người mỗi việc thì nhanh hơn nhiều. Cơn nhức mỏi ở chân vẫn chưa hết cảm giác, Phạm Gia Huân lấy ra một cái ghế gỗ thấp để ngồi xuống.
"Ê người anh em Thất Bát! Bạch Nhược Liên đến đây từ khi nào thế?"
Người anh em Thất Bát: "Khi Phương Tân tỉnh dậy, nàng để lại một đống nhu yếu phẩm rồi đi xử lý chuyện khác rồi!"
Còn chuyện Bạch Nhược Liên đi theo họ suốt quãng đường, hệ thống Mười Năm Thất Bát không hề nhắc đến.
Trong khi chờ đồ ăn chín, Phương Tân tính lại giúp Bạch Khởi giặt đồ nhưng lại bị đuổi sang chỗ khác: "Thôi, anh nấu cơm rồi, cái này để em làm cho!"
Phương Tân: "Không sao, cũng phải mất một lúc lâu nữa đồ ăn mới chín được, để anh giúp!"
Hệ thống nhìn cái cảnh này, nó cố ý xuất hiện ngăn trước tầm mắt của Phạm Gia Huân rồi chiếu lên đó cái icon nhếch mép.
"..." Phạm Gia Huân: "Mày có chiếu nữa cũng không ngăn được tình yêu của bọn tao đâu!"
Hệ thống 10578: "..."
Trợn đôi mắt hợp kim nhìn bọn hắn cùng nhau giặt đồ, ăn uống rồi nằm một góc ngủ trưa coi như thư giãn giữa cái thời điểm zombie chạy loăng quăng mà hệ thống tức anh ách, không lẽ bây giờ lại biến thành con nhện hay rắn rết gì đó trườn lên hai người họ cho bõ ghét?
Mà thôi vậy, sống ở thời này cũng đủ mệt mỏi rồi.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát vừa mới lương thiện được ba giây thì Phương Tân đã mở mắt ra, xoay người sang Phạm Gia Huân rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn. Sau đó y cứ nhìn vẻ mặt của hắn, vừa nhìn vừa sờ lên mái tóc của hắn, hành động lặp đi lặp lại nhiều lần như muốn thể hiện tình cảm của mình với hắn. Đã thế còn cái ánh mắt thâm tình như thể muốn nói trăm ngàn lời yêu thương với đối phương nữa kìa.
Sau một lúc lâu, Phương Tân mới ngồi dậy, Mười Năm Thất Bát còn tưởng y muốn làm gì đó hay chuẩn bị gì đó; kết quả thấy y nhấc chân của Phạm Gia Huân lên đùi mình rồi lặng lẽ xoa bóp bàn chân đến cẳng chân cho hắn. Có lẽ Phương Tân cũng nhận thức được Phạm Gia Huân đã đuối lắm rồi nhưng vẫn cứ cố gồng, không chịu nói với y.
Hệ thống 10578: "..." Không ấy cho nó ngừng lương thiện năm phút đi, năm phút sau nó lại trở về làm người anh em thiện lành!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]