Chẳng mấy chốc mà đã đến thứ hai, sau giờ học thì nhóm ôn thi học sinh giỏi hóa lại tụ về một phòng học để giải đề. Bởi vì để tiết kiệm thời gian, thầy giáo thường chỉ hỏi kết quả mỗi bài của từng người, nếu sai thì giảng, đúng thì qua bài khác. Cũng vì phương pháp này mà mười một cái đề kia chỉ trong năm phút đồng hồ đã được thông qua và mỗi người trong cả nhóm được phát một xấp đề hóa đã được in ra.
Vì có hệ thống kè kè bên cạnh, Phạm Gia Huân tốc hành giải được 70% số câu hỏi trong đề, còn 30% còn lại thì viết một dòng ngậm bút năm phút, chọt máy tính cầm tay bảy phút. Bởi quá rảnh, bản thân lại ngồi ở vị trí cuối lớp cho nên cái cảnh tượng Lê Dương Viễn đang cố tăng tần suất xuất hiện trước mắt Trần Thanh Nguyệt cứ đập vào mắt hắn, theo đó là những bát cẩu lương siêu to khổng lồ cứ liên tục được phát tới.
Lê Dương Viễn đã giải xong đề từ lâu, gần như những người khác mới đọc lại đề bài được vài lần thì cậu ta đã ghi được đáp án rồi. Cách giải của Lê Dương Viễn rất ngắn gọn nên không giống những người khác phải có một quyển vở để giải đề, cậu ta ghi thẳng bài làm trên tờ đề thi luôn. Chờ cho Trần Thanh Nguyệt giải hết những câu cô bạn có thể giải thì Dương Viễn lập tức sáp sáp lại chỉ bài, hướng dẫn chi tiết này nọ; khác một trời một vực với bộ dạng giả câm giả điếc mỗi khi những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-phao-hoi-hanh-trinh/2437544/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.