Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã ở trong rừng bôn ba suốt thời guan qua, dọc theo đường đi, hai người cũng đã gặp qua vài lần ngăn chặn, nhưng đều bị bọn họ xử lý gọn gàng. Sở Diệp đùa nghịch la bàn, thần sắc biến ảo một chút nói: “Tới một con cá lớn.” Lâm Sơ Văn nhìn thoáng qua la bàn, nói: “Chiến Tướng cấp 9?” Sở Diệp gật đầu, nói; “Đúng vậy, hẳn là một lão nhân, không tiến được đến Vương giai lại không muốn chết, đại khái là muốn lấy được Duyên Thọ dược tề cùng tâm đắc tu luyện của Ngũ Độc lão tổ, nên mới tới đây." “Nếu gặp phải, sợ là sẽ có một trận đánh ác liệt.” Lâm Sơ Văn nói. Hắn cùng A Diệp trên tay tuy Hồn Thú có không ít, nhưng nếu đối chiến với Hồn Thú Chiến Tướng cấp 9, đối với hai người mà nói vẫn là có chút khó khăn. Sở Diệp cau mày, nói: “Không thể cứng đối cứng.” Nếu nháo lớn, người bất lợi là bọn họ. Hiện tại người truy kích bọn họ là rất nhiều, bọn họ cũng không thể ở một chỗ dừng lại quá lâu, người tìm bọn họ người quá nhiều, một khi hành tung bại lộ, có khả năng sẽ gặp phải đại lượng Hồn Sư đuổi giết. “Bảo Mặc Nắm cùng Tiểu Bạch hợp tác đem tên Hồn Sư kia giết đi.” Từ la bàn biểu hiện thì có thể thấy tên Hồn Sư kia, đã bắt đầu có dấu hiệu khí huyết suy kiệt, chiến lực cũng đã giảm nhiều, Hồn Thú thì khó đối phó, nhưng Hồn Sư thì đã suy kiệt, vậy nên đem Hồn Sư xử lý trước sau khi Hồn Sư chết thì Hồn Thú cũng sẽ bị phản phệ, đến lúc đó, bọn họ liền có thể dễ như trở bàn tay mà hạ sát cả hai. “Đánh lén?” Tiểu Bạch nhìn Sở Diệp nói. Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng là đánh lén." Tiểu Bạch nhìn Sở Diệp, ngạo nghễ ngẩng lên gương mặt mèo ra, bất mãn nói: “Bổn tọa đường đường là Bạch Hổ, ngươi cư nhiên lại bảo ta làm loại này lén lút này, ngươi cũng quá hỗn trướng rồi đó." Sở Diệp mắt trợn trắng, có chút ghét bỏ nói: “Ngươi nếu có thể một móng vuốt cào chết đối phương, thì ta cũng sẽ không sử dụng cách này." Tiểu Bạch buồn bực nói: “Đều là ngươi vô dụng, ngươi nếu là Hồn Vương, ta đã không phải như bây giờ." Sở Diệp bĩu môi, nói: “Ta nếu là Hồn Vương, thì đã có một đống Hồn Thú có phẩm tướng ưu việt xếp hàng chờ ta tuyển, lúc đó ta còn phải hảo hảo suy xét xem có muốn thu ngươi thành Hồn Thú hay không đó...." Tiểu Bạch tức khắc cảm giác chính mình bị mạo phạm, nổi trận lôi đình, “Ngươi tên ngốc này, bổn tọa đường đường Bạch Hổ, đừng nói ngươi là Hồn Vương, dù ngươi chính là Hồn Hoàng thì có thể thu bổn tọa làm Hồn Sủng thì đó cũng là vinh hạnh của ngươi đó!" Sở Diệp xoa xoa đầu Tiểu Bạch, nói: “Được rồi, Bạch Hổ đại nhân tôn kính, hiện tại tình huống đặc thù, ngươi liền chịu ủy khuất một chút đi." Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Sở Diệp một cái, cố mà đồng ý theo cách làm của Sở Diệp. La bàn có thể xác định được hành tung của người truy tung, nên Mặc Nắm chỉ cần mang theo Tiểu Bạch chờ kẻ kia tới là được. Mặc Nắm hóa thành một đoàn bóng ma, bao trùm lên trên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch trong nháy mắt liền không còn bóng dáng. Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp có chút lo lắng nói: “Sẽ không có vấn đề gì chứ.” Sở Diệp cười, nói: “Yên tâm đi, sẽ không.” Tiểu Bạch tuy rằng cấp bậc thoáng thấp một ít, nhưng lại có huyết mạch cao cấp, mặc dù là chính diện chống đỡ đánh không lại, thì Mặc Nắm cũng sẽ hiệp trợ nó lui về an toàn. Tiểu Bạch cùng Mặc Nắm dựa theo Sở Diệp chỉ dẫn, nhanh chóng đến mục đích phục kích. Thân thể Tiểu Bạch đã được Mặc Nắm bao phủ, hơi thở hoàn toàn đã bị che lấp. Tiểu Bạch cùng Mặc Nắm giấu mình trong rừng cây, chờ mục tiêu đến. Một lão giả cưỡi ở trên lưng một con Tử Đồng Vân Dực Hổ, đang băng qua cánh rừng. “Bọn họ đã trốn đi đâu? Hẳn là ở phụ cận.” Lão giả nhìn pháp khí truy tung trên tay. Tử Đồng Vân Dực Hổ ẩn ẩn cảm giác được có cái gì đó không ổn, nên tả hữu nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện cái gì. Tiểu lão hổ lui người lại rồi từ trong rừng cây nhảy ra chỉ trong chớp mắt đã trảo phá yết hầu của lão giả. Lão giả nhìn ở giữa không trung đột nhiên nhảy ra một tiểu lão hổ, liền mở to hai tròng mắt, muốn phản kháng lại nhưng đã không còn kịp rồi. Vô số máu tươi từ yết hầu của lão giả cổ phun trào ra, lão giả liền té xuống đất. Hồn Sư vừa chết, linh hồn tương liên của Tử Đồng Vân Dực Hổ đã chịu không nhỏ phản phệ, thần trí mê muội, hạ hộc ra một búng máu. Sở Diệp thông qua linh hồn lực thấy một màn như vậy, hơi hơi gợi lên khóe miệng, thầm nghĩ: Thành, so với tưởng tượng của hắn tựa hồ là đơn giản hơn một ít. Thừa dịp Tử Đồng Vân Dực Hổ bị phản phệ, tiểu lão hổ bổ nhào vào trên người Vân Dực Hổ cắn một ngụm, rồi bắt đầu từng ngụm từng ngụm mà uống máu. Tử Đồng Vân Dực Hổ kêu thảm muốn thoát khỏi sự cắn xé của Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch gắt gao cắn không bỏ. Nhưng dù sao Tử Đồng Vân Dực Hổ cũng là Hồn Thú cấp 9, sức lực cực đại, tiểu lão hổ vài lần thiếu chút nữa đã bị ném xuống. Tiểu lão hổ phóng xuất ra uy áp Bạch Hổ, Bạch Hổ là hổ trung chí tôn, mà Tử Đồng Vân Dực Hổ vừa lúc là có huyết mạch của Hổ tộc, nên đã chịu uy áp của Bạch Hổ áp chế xuống. Tinh huyết bị xói mòn, bị cái chết uy hiếp, nên đã khiến cho hung tính của Tử Đồng Vân Dực Hổ bộc phát ra. Cả người Tử Đồng Vân Dực Hổ bộc phát ra từng đạo ánh sáng tím, Tiểu Bạch bị ánh sáng tím công kích nên đã té xuống. Tử Đồng Vân Dực Hổ rít gào một tiếng, có chút tham lam nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đối với tinh huyết của Tử Đồng Vân Dực Hổ cảm thấy rất hứng thú, mà đồng dạng Vân Dực Hổ cũng cảm thấy hứng thú với tính huyết của Tiểu Bạch. Như cảm giác được Vân Dực Hổ đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Bạch liền tức giận rít gào, lại lần nữa phóng xuất ra huyết mạch uy áp. Đồng tử cả Vân Dực Hổ đã hiện lên vài phần kinh sợ, nhưng ngay sau đó lại chuyển hóa thành tham lam. Hai chỉ lão hổ rít gào, va chạm vào nhau. Tuy rằng Tiểu Bạch kém đối phương bốn cái tiểu giai vị, nhưng bởi vì Tử Đồng Vân Dực Hổ đang bị trọng thương, nên Tiểu Bạch lại có thể vượt cấp khiêu chiến, trong lúc nhất thời Tiểu Bạch đã chiếm thượng phong, nhưng Vân Dực Hổ rốt cuộc cũng là hung thú cấp 9, nên trong nhất thời Tiểu Bạch cũng không thể hạ sát Vân Dực Hổ. Hai chỉ lão hổ chiến thành một đoàn, hổ gầm, mèo kêu hết đợt này đến đợt khác. “Miêu ngao.” Tiểu Bạch tiếng kêu có chút quỷ dị, nghe giống miêu rống, nhưng lực sát thương lại rất lớn. Mặc Nắm biến ảo thành đao nhọn, hung hăng đánh sâu vào thức hải của Tử Đồng Vân Dực Hổ. Thức hải bị công kích, thần chí của Vân Dực Hổ liền hỗn loạn, Tiểu Bạch ngay lập tức chớp lấy thời cơ, hung hăng cho Vân Dực Hổ mấy cào. Nếu là lúc bình thường thì khi Mặc Nắm công kích bằng linh hồn lực, cũng chưa chắc có thể tạo được tác dụng lớn như vậy, nhưng Tử Đồng Vân Dực Hổ vừa mới mất đi chủ nhân, hồn khế tách ra, thức hải hỗn loạn, nên khi bị Mặc Nắm công kích, liền biến thành công kích trí mạng. Tiểu Bạch nhìn thấy ánh mắt tan rã của Vân Dực Hổ tức khắc đại hỉ, xông lên cắn vào miệng vết thương của Vân Dực Hổ ra sức hút mấy ngụm máu to. Sở Diệp sử dụng Thông Cảm chi thuật, nhìn thất tình huống của tiểu lão hổ thì chớp động hàng mi. “Tiểu Bạch như thế nào?” Lâm Sơ Văn hỏi. “Khá tốt.” Vốn dĩ dựa theo ý tưởng của Sở Diệp chỉ cần hạ sát Hồn Sư là được, còn Hồn Thú thì để nó tự sinh tự diệt, nhưng hình như Tiểu Bạch lại ra tay với cả hai. Bất quá, Hồn Sư đã chết, mà Vân Dực Hổ thì nguyên khí đã đại thương, đây thật ra là thời cơ xuống tay tốt nhất nếu bỏ lỡ vậy cũng thật đáng tiếc “Tiểu Bạch hình như rất thích màu của Tử Đồng Vân Dực Hổ.” Sở Diệp nói. Lâm Sơ Văn suy tư một chút, nói: “Do máu của con Vân Dực Hổ kia rất bổ nên Tiểu Bạch mới thích như vậy." Sở Diệp liếc nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói:“Ngươi biết cái gì sao?” Lâm Sơ Văn chớp mắt, nói: “Theo ta được biết, con Vân Dực Hổ này đã từng từng vào một cái bí cảnh, phát hiện quá một mảnh Huyết Linh Chi, còn nghe nói trong mãng Huyết Linh Chi kia còn có tồn tại Huyết Linh Chi ngàn năm, con hổ kia có thể tiến giai là chính là bởi vì ăn đại lượng Huyết Linh Chi. Huyết Linh Chi dược lực kinh người, do con hổ kia ăn quá nhiều nên dược lực trong người vẫn còn chưa tiêu hóa hết." Sở Diệp có chút kinh hỉ nói: “Ý của ngươi là máu của Vân Dực Hổ kia, còn tàn lưu lại đại lượng dược lực của Huyết Linh Chi." Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hẳn là như vậy.” Con Tử Đồng Vân Dực Hổ này vốn là rất có hy vọng tiến giai Vương cấp, nhưng đáng tiếc do chủ nhân thọ nguyên sắp cạn nên đã liên lụy Tử Đồng Vân Dực Hổ, nếu Vân Hổ chân nhân có thể có được Duyên Thọ dược tề, thì Vân Hổ chân nhân mới có hy vọng trở thành Hồn Vương. Sở Diệp: “.......” Khó trách, khó trách Tiểu Bạch khi hút máu Vân Dực Hổ giống như ăn thuốc kích thích, nguyên lai là do trong máu Vân Dực Hổ lắng đọng lại đại lượng dược lực của Huyết Linh Chi. Hấp thu được máu của Tử Đồng Vân Dực Hổ thì thực lực của Tiểu Bạch sẽ có tiến bộ không nhỏ. “Chúng ta qua đó đi.” Lâm Sơ Văn. Sở Diệp gật đầu, cùng Lâm Sơ Văn cùng nhau đi tới chổ của Tiểu Bạch cùng Mặc Nắm. Tiểu Bạch cùng Vân Dực Hổ chiến đấu cũng sắp kết thúc, Vân Dực Hổ thần trí hỗn loạn, mà đại lượng tinh huyết đẫ bị xói mòn, cho nên tốc độ đánh nhau của nó càng ngày càng chậm. “Cần hỗ trợ sao?” Sở Diệp hỏi. Tiểu Bạch cảnh giác nhìn Sở Diệp một cái, hoài nghi Sở Diệp là tới cướp đoạt chiến lợi phẩm của Hắn chia cho Hồn Thú khác. Tiểu Bạch không để ý tới Sở Diệp, gia tăng sự tập kích Vân Dực Hổ. Tiểu Bạch thật hung hãn, móng vuốt sắc bén, không ngừng tấn công Vân Dực Hổ, rốt cuộc Vân Dực Hổ cũng đã ngã xuống Tiểu Bạch nhào tới, đem máu trong cơ thể Tử Đồng Vân Dực Hổ hút tới khô rồi mới buông thi thể ra. Tiểu Bạch liếm liếm môi, hai tròng mắt nở rộ ra nồng đậm tinh quang, tựa hồ có chút chưa đã thèm. Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch và cảm nhận được một cổ khí huyết mênh mông đang tuông ra, khí thế trên người Tiểu Bạch cứ thế tiến lên rồi tiến vào cấp 6. Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Bạch, sắc mặt khác thường nói: “Cấp 6, thật mau! Sắp đuổi kịp Tiểu Ngân rồi." Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, thầm nghĩ: Hồn Thú có phẩm chất cao quả nhiên là có nhiều chổ lợi a! Nếu Tiểu Bạch có thể tiến giai cấp 7 thì Hồn Thú Chiến Tướng cấp 9 cũng không phải là đối thủ của nó. “Phong ấn trên người Tiểu Bạch hình như đã được nới lỏng một ít.” Lâm Sơ Văn nói. Sở Diệp gật đầu, nói: “Ân.” Mà giờ đây trên đỉnh đầu của Tiểu Bạch hiện ra một chủ "Vương", mà uy thế trên người cũng đang bộc lộ ra một cách rõ ràng. Trước kia Tiểu Bạch còn có thể dùng bộ dạng Bạch Li Miêu để lừa gạt mọi người, này sợ là không thể nữa rồi. Mấy tổ chức tình báo đã loan tin nói Tiểu Bạch có phẩm chất không tằm thường, nếu giờ Tiểu Bạch mà lộ diện thì mọi người sẽ nghi ní có huyết mạch của Bạch Hổ. Mặc Nắm đem một quả nhẫn không gian đưa đến tay Sở Diệp, Sở Diệp vừa lòng gật đầu. Sở Diệp thầm nghĩ: Vẫn là Mặc Nắm ngoan nhất! Biết bọn họ thiếu cái gì, Sở Diệp đem linh hồn lực tham nhập vào trong nhẫn không, phát hiện không ít vật tư hữu dụng. “Giết người phóng hỏa là cách kiếm tiền nhanh nhất!” Sở Diệp thầm nghĩ: Vẫn là giết người kiếm được càng nhiều tiền! Dưỡng gà, nuôi cá tuy có lời, nhưng sao so được với giết người! Ngũ Độc lão tổ tuyên bố treo thưởng, là muốn giết bọn họ ai ngờ lại giúp bọn họ kiếm lớn. Tiểu lão hổ nhìn vẻ mặt như chuột rơt lu gạo của Sở Diệp liền bĩu môi, khinh thường nói: “Tham tiền" Sở Diệp: "......." Tiểu lão hổ này quá ngu ngốc, hắn nếu không tham tiền, thì làm sao mà dưỡng gia lập nghiệp. Ngại hắn tham tiền, lại ngại hắn nghèo, lão hổ thật là phiền toái! Sở Diệp thô thô kiểm tra một chút, lại phát hiện thêm mấy trương đồng vàng, Sở Diệp vuốt ve tinh tạp, phát tài a! Nay những thứ mà Vân Hổ chân nhân tích góp suốt bảy tám chục năm qua, giờ đã thuộc về hắn cùng Sơ Văn. “Đi thôi.” Sở Diệp hưng phấn nói. Lâm Sơ Văn gật gật đầu, đáp: “Hảo.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]