Editor: Tĩnh Hoang dã. Sở Diệp nhìn tin tức đang không ngừng thay đổi trên Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ, thở dài một tiếng, “Sơ Văn, chuyện ngươi là vị Dược Tề Sư thần bí kia, đã được truyền khắp nơi. Lâm Sơ Văn nhíu lại mày, có chút nghi hoặc nói: “Đã tới nổi đó sao?" Sở Diệp gật đầu, nói: “Hẳn là vậy." Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, hắn đã sớm nghĩ tới chuyện thân phận của mình sẽ bị bại lộ, lại là không nghĩ tới nhanh như vậy thì đã bị mọi người biết được. “Tại sao lại biến thành như vậy?” Lâm Sơ Văn nửa là oán giận, nửa là bất đắc dĩ nói. Sở Diệp phồng lên quai hàm, hộc ra một hơi, nói: “Mọi người đều quá bát quái, thật là một đám người nhàm chán." Bọn họ đã âm thần làm mọi chuyênn, còn những người kia lại dùng hết thủ đoạn để đi đào lên gốc gác của bọn họ, thật là một đám ăn no không có chuyện làm. “Đúng rồi, mười vị Dược Tề Sư thần bí bị nêu ra trên bảng đơn, đã có năm người chết.” Sở Diệp nói. “Phải không?” Những người đó thật đúng là quá xui xẻo. Sở Diệp hít sâu một hơi, những người trên bảng đơn chỉ mới là tin đồn thôi, chỉ như vậy nhưng đã chết năm người, còn hắn cùng Sơ Văn chính là chính chủ, vậy sẽ càng nguy hiểm. Sở Diệp có chút tức giận nói: “Năng lực của mấy tổ chức tình báo ở Lưỡng Giới Thành, đúng là không thể khinh thường.” Từ khi thân phận của Sơ Văn bị bại lộ, thì Hồn Thú của hắn và Sơ Văn cũng đã bị lôi ra phân tích một hồi. Mà thực lực của hắn cùng Sơ Văn cũng đã bị mấy tổ chức tình báo kia suy đoán, xem như cũng gần đúng. Thực lực bại lộ, sẽ rất bất lợi cho tình cảnh hiện giờ của bọn họ. Sở Diệp vốn còn nghĩ sẽ giả heo ăn thịt hổ, nhưng theo tình huống trước mắt, hiệu quả là không lớn. May mắn là mấy tổ tình báo kia, tuy rằng có chút trình độ, nhưng cũng không phải là thông hết mọi chuyện trong thiên hạ, nên chuyện của Mặc Nắm cũng không bị bại lộ, và chuyện ong đàn có mười mấy chỉ ong chúa cũng chưa bị bại lộ. “Tin tức đã lan truyền như vậy thì Sở gia cùng Lâm gia cũng đã thu được tin tức đi.” Lâm Sơ Văn nói. Sở Diệp gật đầu, nói: “Chắc là bọn họ đã biết được.” Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, sắc mặt cổ quái nói: “Không biết trong nhà sẽ có phản ứng gì.” Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Đại khái chắc là có không ít người đang ngủ không được.” Nữ chủ nếu mà đã biết Sơ Văn chính là vị Dược Tề Sư thần bí kia, không biết sẽ có phản ứng gì. Mặc kệ những người Sở gia, Lâm gia kia đi, việc cấp bách vẫn là trước giữ được tánh mạng, bọn họ hiện nay đang trong tình thế rất nguy hiểm. Sở Diệp ngồi ở trên người Tuyết Bảo, xuyên qua rừng cây. Sở Diệp đùa nghịch la bàn, híp mắt mắt, nói: “Không thích hợp!” Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Có người giám thị sao?" Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Có một con phi điểu Sĩ cấp, chất là đã đi theo chúng ta được một đoạn thời gian." Mười vạn hoang man phi điểu có rất nhiều, gặp được cũng không kỳ quái, bất quá, vẫn luôn đi theo bọn họ liền có vấn đề. Lâm Sơ Văn híp mắt, nói: “Vậy xử lý đi." Sở Diệp gật đầu, nói: “Được.” Sở Diệp đem Tiểu Ngân triệu hoán ra, Tiểu Ngân bay vào không trung, rất nhanh đã có một con kên kên trực tiếp rơi xuống. Lâm Sơ Văn kiểm tra con kên kên, thì phát hiện trên người kên kên có không ích đánh đấu, khi phi điểu được huấn luyện thì chúng sẽ được người hướng dẫn đánh dấu, như vậy có thể thấy được con phi điểu này không phải là vô tình đi theo họ. Sở Diệp cau mày, thở dài nói: “Đi nhanh thôi." Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được.” Con kên kên này đã theo dõi bọn họ suốt dọc đường, như thế hành tung của bọn họ đã bị phát hiện. Hiện giờ, cũng không biết bao nhiêu người, đang tìm kiếm tung tích của bọn họ. Sở Diệp khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ: Làm người vẫn là không thể quá nổi bật, thứ như Hoàng Sát dược tề thứ này, vẫn là quá đáng chú ý. Sở Diệp xem xét la bàn, cau mày, nói: “Không tốt." Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, hỏi: “Làm sao vậy?” “Có bốn Hồn Sư tới.” Sở Diệp nói. Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Bốn người? Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, bốn người.” “Thật không ít a!” Lâm Sơ Văn mắt trợn trắng, trước đó khi Lưỡng Giới Thành phải đối mặt với thú triều cùng nạn châu chấu, nhân viên khan hiếm, mấy cái đồ đệ của Không Minh lão tở đã phải dốc toàn bộ lực lượng, Tư Đông Phong hận không thể đem tất cả Hồn Sử ở Lưỡng Giới Thành mỗi người bẻ thành hai để dùng, Lâm Sơ Văn lúc ấy cảm thấy ở Lưỡng Giới Thành Hồn Sư giống như không nhiều lắm, nay lại bỗng nhiên cảm thấy Lưỡng Giới Thành Hồn Sư còn rất nhiều, tùy tùy tiện tiện liền xuất động tận bốn người để tới tìm bọn họ. Sở Diệp híp mắt mắt, nói: “Người tới không có ý tốt!” Lưỡng Giới Thành trước đó vừa tao ngộ vài lần đại chiến, Hồn Sư có thể điều động đều bị điều động, mà nay những người này hơn phân nửa đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức, lúc này sẽ không chạy tới mười vạn hoang man, hơn phân nửa là hướng về phía hắn cùng Lâm Sơ Văn tới. “Là người chúng ta quen sao?” Lâm Sơ Văn hỏi. Sở Diệp nhàn nhạt nói: “ Để ta nhìn xem.” Sở Diệp ven đường để lại một ít Ngân Sí Ong, nên có thể tùy ý điều động Thông Cảm kỹ năng xem xét tình trạng phía sau. “Chưa thấy qua, hẳn là người của mấy thế lực khác xếp vào ở Lưỡng Giới thám tử.” Sở Diệp nói. Lâm Sơ Văn híp mắt mắt, nói: “Muốn đánh sao?” Sở Diệp phồng lên quai hàm, nói:. “Đánh nhau thực lãng phí thời gian.” Hắn cùng Lâm Sơ Văn hiện tại không thể bị thương, nếu là bị thương, về sau sẽ rất phiền toái. “Phía trước hình như là lãnh địa của Ong Đầu Hổ.” Sở Diệp suy tư một chút nói. Lâm Sơ Văn xoay chuyển tròng mắt, nói: “Lãnh địa Ong Đầu Hổ! Có ý tứ.” Mười vạn hoang man có không ít vùng cấm, mà lãnh địa Ong Đầu Hổ chính là vùng cấm lớn nhất trong mười vạn hoang man. Ong Đầu Hổ có hình thể khá lớn, phần bụng dưới cùng của chúng là nơi tương liên với tuyến nộc độc của chúng, mà trên thân của chúng có những đường sộc vằn giống như loài hổ, nên người xưa gọi chúng là “Ong Đầu Hổ” Ong Đầu Hổ có tính cách rất hung hãn, lực công kích lại mạnh, có tính lãnh địa rất cao, nếu có người xâm nhập vào lãnh địa của chúng mà bị phát hiện, sẽ bị vô số Ong Đầu Hổ bay ra công kích. Hồn Sư bình thường, đều sẽ không trêu chọc loại ong giết người này. Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, nói: “Ngươi muốn mượn đao giết người?" Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng." Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Như vậy cũng tốt, đi thôi." Sở Diệp bảo Mặc Nắm ngăn chặn lại hơi thở của hắn cùng Lâm Sơ Văn, rồi tiến vào lãnh địa Ong Đầu Hổ. Khi vừa mới tiến vào lãnh địa của Ong Đầu Hổ, Lâm Sơ Văn liền thấy được mấy trăm cái tổ ong loại lớn, trong những cái tổ có những con Ong Đầu Hổ to bằng nắm tay trẻ con đang bay tới bay lui bận rộn. Đi vào trong lãnh địa Ong Đầu Hổ, Lâm Sơ Văn có chút nơm nớp lo sợ. Trong lãnh địa của Ong Đầu Hổ, đang có rất nhiều Ong Đầu Hổ đang di chuyển, một khi bọn họ bị bại lộ thì sợ là phải bị chập tới không ra hình người. Lâm Sơ Văn nhìn lớp sương xán đang bao phủ quanh hắn, thầm nghĩ: Mặc Nắm ngàn vạn không cần rớt dây xích a! Mặc Nắm nếu rớt dây xích, vậy thì bọn họ sợ sẽ chết thảm tới nổi không nỡ nhìn. “Ở phía trước.” Mấy Hồn Sư một đường lần theo hơi thở của Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp tìm tới đây. “Phía trước hình như là lãnh địa của Ong Đầu Hổ.” Một Hồn Sư nói. “Chẳng lẽ hai người kia đã đi vào đó?” “Rất có khả năng, Sở Diệp có chủ sủng là Ngân Sí Ong, cùng Ong Đầu Hổ đều là họ nhà ong, nên chắc cũng có hiểu biết về Ong Đầu Hổ, rất có khả năng là sẽ mạo hiểm tiến vào lãnh địa của Ong Đầu Hổ. “Chúng ta cũng phải vào sao? Ong Đầu Hổ là loại rất nguy hiểm!” “Nhưng cũng không thể từ bỏ như vậy? Dù không nói đến phần mà lão tổ treo thưởng, thì những thứ trên người Lâm Sơ Văn cũng đủ cho chúng ta phát tài.” Trịnh Nham không cần nghĩ ngợi nói. Trịnh nham thầm nghĩ: Hiện tại không biết có bao nhiêu người muốn những thứ trên người Lâm Sơ Văn, chỉ là những người này trong nhất thời đến không được Lưỡng Giới Thành, mà đám người đó giờ cũng đang gấp gáp như lửa xém lông mài rồi. Bọn họ là do từ sớm ẩn núp ở Lưỡng Giới Thành, mới thu được những tin tức mới nhất của Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp, nên bọn họ mới có cơ hội truy đuổi theo tới đây, nếu lúc này không nắm lấy cơ hội, để qua mấy ngày nữa, chờ những người khác tới thì liền không tới phiên bọn họ nữa rồi, vậy nên bọn họ cần tận dụng thời cơ, mà bọn họ cũng đã theo tới nơi này, vì vậy không thể rút lui như vậy. Tống Yên Ly nhăn nhăn mày, nói: “Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vì cái gì lại đi vào lãnh địa của Ong Đầu Hổ? Không phải là đang nhấm tới chúng ta chứ.” Lãng địa của Ong Đầu Hổ, chính là nơi rất nguy hiểm, nếu theo lẻ thường thì Sở Diệp và Lâm Sơ Văn là phải đi đường vòng chứ. Trịnh Nham nhíu nhíu mày, nói: “Sở Diệp lại không phải thần tiên, làm sao biết chúng ta đang theo dỗi bọn họ, Sở Diệp khế ước thú không phải là Ngân Sí Ong sao? Có lẽ, Sở Diệp là coi trọng thứ gì đó trong lãnh địa của Ong Đầu Hổ nên mới tiến vào trong đó. Tống Yên Ly nhăn nhăn mày, nói: “Là như thế sao?" Trịnh Nham nhìn Tống Yên Ly một cái, có chút nôn nóng, thầm nghĩ: Nữ nhân chính là nữ nhân, sợ đầu sợ đuôi, nghi thần nghi quỷ. “Khương huynh ngươi thấy sao, hiện tại mà không đuổi theo mà để người chạy mất, thì cũng đừng hối hận.” Trịnh Nham kích động nói. Khương Thành do dự một chút, nói: “Phải đuổi theo, nhưng chúng ta cần tận lực cẩn thận." “Gan lớn no chết, nhát gan đói chết, chúng ta nhanh chân chạy theo truy đuổi đi.” Trịnh Nham có chút gấp không chờ nổi nói. Mấy Hồn Sư chỉ lo giao lưu, nên không có chú ý tới một con Ngân Sí Ong đang ẩn núp ở gần đó. Sở Diệp mở mắt ra, trên mặt treo lên vài phần cười lạnh. Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Làm sao vậy?” Sở Diệp quay đầu, nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Thật là vì chúng ta mà tới.” Gan lớn no chết, nhát gan đói chết, nếu đã muốn chết như vậy, vậy hắn sẽ cho bọn họ tội nguyện. Sở Diệp đùa nghịch la bàn, gắt gao nhìn chằm chằm hướng đi của mấy Hồn Sư hướng kia. Mắt thấy nhóm người kua đã bước vào phạm vi của bẫy rập, Sở Diệp híp mắt mắt, nói: “Nổ." Sở Diệp bậc kíp nổ trong mấy cái bẫy rập khiến cho trận bàn bạo phá, xen lẫn bên trong đó còn có cả dược tề, trận bàn vừa nổ số thuốc bột kia liền rơi lên người đám Hồn Sư kia. Sở Diệp một khi dẫn động bạo phá trận bàn sẽ hấp dẫn đến sự chú ý của Ong Đầu Hổ, mà trong trận bàn còn có trộn lẫn cả dược tề, loại dược tề kia sẽ khiến cho Ong Đầu Hổ xem đám người kia là kẻ thù mà tấn công. “Chạy mau, bị phát hiện.” Tống Yên Ly nói. Không cần Tống Yên Ly nhắc nhở, mấy Hồn Sư còn lại cũng đã ý thức được mọi chuyện đang không tốt. Tống Yên Ly nhanh chống cởi bỏ đi cái áo khoác đã bị dính phải dược tề, rồi điên uổng chạy trốn. Giờ đây trong lòng Tống Yên Ly đã là một mảnh lạnh lẽo, suy đoán của nàng là đúng, quả nhiên là có bẫy rập, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã sớm phát hiện tung tích của bọn họ, nên đã cố ý dẫn bọn họ tới bên trong lãnh địa của Ong Đầu Hổ. Tống Yên Ly giờ đây đã có chút hối hận, nàng trước đó đã có dự cảm bất an rồi, cảm thấy không nên tùy tiện tiến vào lãnh địa của Ong Đầu Hổ, nhưng nàng lại không lay chuyển được mấy người khác, sớm biết như vậy thì nàng liền không nên sanh lòng tham với những thứ trên người Lâm Sơ Văn. Ong đàn bị kinh động, điên cuồng mà đuổi theo những Hồn Sư kia. Tất cả Ong Đầu Hổ đang dốc toàn bộ lực lượng, Sở Diệp bổng giật mình khi nghe thấy tiền kêu thảm thiết của một Hồn Sư. “Ầm ầm ầm” ân thanh của trận chiến đấu đang truyền tới. Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Đánh nhau rồi.” Sở Diệp cười cười, nói: “Thật thú vị.” Bình thường nếu gặp phải loại Hồn Thú như Ong Đầu Hổ, thì phương án tốt nhất chỉ có thể chạy, không thể chiến. Một khi phản kháng, thì sẽ kích động đến tính chiến đấu của Ong Đầu Hổ, thì hai bên thật sự phải chiến đấu tới người cuối cùng mới thôi. Đạo lý này ai cũng minh bạch, nhưng khi chân chính phải đối mặt với tập kích của Ong Đầu Hổ thì không phải ai cũng có thể nhịn và không động thủ. Trịnh Nham khống chế Hồn Thú, không ngừng tránh né công kích của ong đàn. Hồn Thú của Tống Yên Ly là Thanh Dực Thú, loại này có tốc độ phi hành cực nhanh. Tốc độ của Khương Thành cùng Cổ Úc cũng không chậm, còn Trịnh Nham là người đầu tiên đi vào lãnh địa, mà khi trận bàn nổ mạnh hắn lại đứng đúng ngây vị trí trung tầm, là người không xong nhất. Hồn Thú của Trịnh Nham là Thạch Tượng Quỷ, tốc độ bình thường, nên bị chậm một bước, nên đã bị ong đàn vây công. “Tránh ra, tránh ra" Trịnh Nham bị ong đàn dây dưa, không bao lâu, trên người đã có nhiều ra vài cái bánh bao. Trịnh Nham không ngừng phát động công kích, Ong Đầu Hổ bị Thạch Tượng Quỷ công kích, đã chết một mãng, nhưng vậy thì có càng nhiều đầu Ong Đầu Hổ bay tới để công kích Trịnh Nham. Trong lòng Trịnh Nham giờ đây là một mãnh lạnh lẽo, hiện giờ đang có vô số Ong Đầu Hỏ đang bu lại hắn, nếu giờ đây những người bạn kia của hắn còn ở đây thì hắn cũng sẽ không bị vây khốn như vậy, mà đám khốn nạn kia chưa gì đã bỏ chạy hết. Sở Diệp thông qua đôi mắt của Ngân Sí Ong nhìn thấy Trịnh Nham đang bị ong đàn bao vây quanh người, lắc đầu, thầm nghĩ: Gia hỏa này nhìn thật thảm, bị nhiều Ong Đầu Hổ theo dõi như vậy sợ là chết chắc rồi, xứng đáng! Đáng tiếc là đã để mấy tên khác chạy mất. “Sở Diệp, Lâm Sơ Văn hai các ngươi đi ra cho ta, trốn trốn tránh tránh, sao tính là anh hùng hảo hán.” Trịnh Nham lớn tiếng rít gào nói. Sở Diệp híp mắt, thầm nghĩ, tên Trịnh Nham này nghĩ bọn họ ngu sao, giờ mà bọn họ đi ra thì ngay lập tức sẽ bị Ong Đầu Hổ theo dõi. Gia hỏa này không thể tự cứu mình, thì liền muốn kéo hắn cùng Sơ Văn xuống nước sao, si tâm vọng tưởng. Gia hỏa này xuẩn như vậy, khó trách mấy tên Hồn Sư khác đều bỏ hắn mà chạy. “Ong đàn vây khốn một người con ba người khác thì đã chạy sao?” Lâm Sơ Văn hỏi. Sở Diệp gật đầu, nói: “Ba tên còn lại phản ứng tương đối nhanh, nhưng chưa chắc sẽ chạy thoát." Nơi này chính là địa bàn của Ong Đầu Hổ, ở nơi này khắp nơi đều là Ong Đầu Hổ, mấy tên kia muốn thoát thân hẳn là cũng là rất khó khăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]