Tiền lão gia tử rời đi được ba canh giờ, thì liền có đại lượng hung thú tấn công tới.
Sở Diệp dùng linh hồn lực khuếch tán ra ngoài, nhìn thấy thỏ cùng sói đang cùng nhau chạy tới đây, không khỏi có chút trố mắt.
Sở Diệp âm thầm cảm thán bản lĩnh của tiểu độc vương, vậy mà có thể làm cho những loại hung thú vốn là thiên địch với nhau phải từ bỏ bản năng, đồng thời tập kích Lưỡng Giới Thành.
Thú triều mênh mông cuồn cuộn chạy dài không dứt, hổ gầm, lộc đề, lang rống vô số thanh âm do hung thú phát ra hối thành một đoàn, chỉ cần nghe tới thì đã làm cho người ta có loại cảm giác cả người run rẩy.
Sở Diệp không phải là lần đầu tiên đối mặt thú triều, nhưng lại là lần đầu tiên đối mặt với đại hình thú triều.
Muôn ngàn hung thú lao nhanh mà đến, mặt đất ầm ầm ầm chấn động không ngừng.
Tuy là Sở Diệp vẫn luôn cảm thấy lá gan của hắn đã được rèn luyện đủ lớn, nhưng khi thấy một màn như vậy thì vẫn là có loại cảm giác là da đầu đều đã tê dại.
“Lệ!” Một trận ưng đề thanh truyền tới.
Sở Diệp ngẩng đầu nhìn lên không trung, thì thấy một con lôi ưng thật lớn đang xoay quanh trong không trung.
Lôi ưng huy động cánh, một đạo tia chớp liền được tạo ra đánh lên mặt đất, phía dưới một con rết bốn cánh Chiến Tướng cấp đã bị điện sẽ ra thành hai nửa.
“Thật là lợi hại.” Sở Diệp nhịn không được nói.
Lâm Sơ Văn híp mắt, nói: “Hình như là Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-nghich-sua-nhan-sinh/1155080/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.